Chương 42: Thực Sự Là Thần Tài

Chương 42: Thực sự là thần tài

Hai mắt Thi Băng Băng sáng lên, yêu thích không buông tay, thử lại thử.

Nhưng khi nhìn thấy giá cả, có chút không dám xuống tay.

Thi Mị lại vung tay lên: “Ông xã tôi nói, thích liền mua.”

Thi Băng Băng nghe xong, trong lòng càng chua chua.

Hiện tại Thi Mị dám nói như thế, nhất định Thời tiên sinh đã dẫn cô qua đây.

Cũng đúng, ngay cả tấm thẻ đen cũng đều đưa cho cô, dĩ nhiên cũng không đau lòng vì chút tiền nhỏ này.

Thời tiên sinh đối xử với Thi Mị thật tốt.

Sao cô ta lại không gặp được người đàn ông tốt với cô ta như thế chứ?

Thi Băng Băng vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét.

Lúc này, cô ta không chút do dự, buông đồ dùng thử xuống, nói: “Cầm giúp tôi một chút!”

Thi Băng Băng nói khiến cho vẻ mặt người bán hàng hớn hở, không ngừng chào hàng: “Hiện tại, với mỗi hóa đớn trên hai vạn, quý khách sẽ được tặng quà, cô có thể xem những thứ khác, đều rất tốt!”

Vẻ mặt Thi Mị kiêu ngạo, đứng ở một bên không tham dự.

Cuối cùng người bán hàng cũng đã nhìn ra.



Người tiêu tiền là cô gái này.

Có thể làm bạn với người có tiền, nhất định cô gái này cũng không thiếu tiền, có lẽ chỉ là cô ta không thích khoa trương mà thôi.

Nhân viên bán hàng nghĩ như thế, trong lòng có chút thống hận vừa rồi chính mình có mắt không tròng, trên mặt càng thêm nhiệt tình, nói: “Cái này, cái này, còn cả cái này nữa đều rất thích hợp với làn da của cô! Da cô vừa trắng lại vừa mềm, không cần phải chăm sóc quá mức kỹ càng.”

Thi Băng Băng bị dỗ đến mức mở cờ trong bụng, trên mặt lại bày ra dáng vẻ ghét bỏ, chọn lựa.

Cô ta nhìn thoáng qua Thi Mị, khó có dịp ra vẻ người giàu có, ngẩng mặt lên, gần như dùng lỗ mũi nhìn người, lấy tay chỉ điểm giang sơn: “Cái này, cái này, tôi đều mua hết!”

Người bán hàng mừng rỡ như điên, không ngừng vuốt mông ngựa, ngay cả Thi Mị đứng bên cũng được nhắc đến: “Thì ra em gái này đã kết hôn rồi, nhìn giống như vị thành niên, tuổi còn rất trẻ, thật xinh đẹp!”

Cũng không phải là vị thành niên, chỉ là thiếu năng trí tuệ mà thôi.

Thi Băng Băng có chút cười trên nỗi đau khổ của người khác.

Tuổi trẻ xinh đẹp thì thế nào, còn không phải chỉ là kẻ ngu.

Hiện tại cũng chỉ là con dê béo bị cô ta gϊếŧ!

Thi Mị cười hì hì: “Cảm ơn chị gái xinh đẹp.”

Người bán hàng bị cô dỗ ngọt, không nhịn được hỏi: “Em bao nhiêu tuổi?”

Thi Mị giơ ngón tay mình lên, giọng nói non nớt, lại tức giận nói: “5 tuổi!”



Người bán hàng chỉ cho rằng cô đang nói đùa, híp mắt bắt đầu tính toán giá cả, cuối cùng nói: “Tổng cộng là 8 món đồ, hơn 67.000, giảm giá cho cô còn 65.000.” cô ta nói xong liền lấy một đống lớn quà tặng từ trong ngăn tủ ra: “Những thứ này đều là đồ dùng thử, đưa cho cô, sau này cô nhớ dẫn nhiều bạn tới nhé!”

Thi Băng Băng nghe thấy khoản tiền lớn này, trong lòng cô ta cũng giật mình.

Nhà bọn họ kém xa nhà Thi Mị, một tháng chi tiêu hết hai, ba ngàn.

Trong nháy mắt bỏ ra 67000, tim Thi Băng Băng đập thình thịch.

Nhưng đối mặt với gương mặt nhiệt tình của người bán hàng, Thi Băng Băng đành phải giả vờ, bày ra dáng vẻ thờ ơ, ưỡn ngực nói: “Thi Mị, lấy thẻ đen của cô ra đây.”

Người bán hàng nghe xong, càng cảm thấy hôm nay mình gặp phải thần tài rồi!

Thẻ đen, đây là khái niệm gì?

Ít nhất cũng có 500 vạn trở lên!

Tiện tay có thể đưa cho vợ một tấm thẻ đen, phía sau nhất định là thần tài.

Nghĩ đến đây, nụ cười của người bán càng thêm sáng lạn.

Thi Mị càng thêm kiêu ngạo, lấy một tấm thẻ màu đen từ trong túi mình ra.

Trong nháy mắt, nụ cười của người bán hàng cứng đờ: “Tiểu…..Tiểu trư bội kỳ?”

Trong nháy mắt, nụ cười tươi như hoa của Thi Băng Băng biến mất, sắc mặt thay đổi, nói: “Không phải cô nói mình có thẻ đen chí tôn sao?”

Thi Mị lật mặt sau ra, đằng sau viết mấy chữ: Tiểu trư bội kỳ, thẻ đen chí tôn.