Chương 37: Đây Chính Là Hậu Quả Việc Leo Lên Người Tôi

Thi Mị nghiêng đầu sang, nở nụ cười nhu thuận đáng yêu: “Ông xã!”

Thời Lệnh Diễn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nheo măt lại.

Mà lúc này, trong phòng họp của SW.

Trên màn hình lớn chính giữa phòng họp, có người đang đang xuất hiện ở đó.

Trong màn hình, một cô gái mặc đồ màu hồng nhìn vào màn ảnh, gương mặt còn mang theo sự ngây thơ, hơi có chút ngái ngủ, nhìn giống như là mới tỉnh ngủ.

Lúc này, cô mỉm cười, quay đầu sang một hướng khác, ngọt ngào dịu dàng gọi: “Ông xã!”

“Cô đang làm gì?”

Giọng nói của người đàn ông có chút trầm thấp, mỗi chữ đều mang theo giọng điệu mà mọi người vô cùng quen thuộc: Lạnh nhạt, lạnh lùng.

Thật đúng là giọng nói của Thời Lệnh Diễn!

Mọi người đều giật mình, bỗng nhiên nhìn thấy một người đàn ông hết sức quen thuộc xuất hiện trên màn hình.

Thời Lệnh Diễn chỉ mặc một bộ đồ ngủ màu xanh, l*иg ngực nửa mở.

Màn hình có độ phân giải quá cao, dễ dàng miêu tả được hết dấu vết màu hồng trên người anh, rõ ràng là lưu lại sau cơn kí©ɧ ŧìиɧ.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, khó mà tin được nhìn người xuất hiện trên màn hình, một Thời Lệnh Diễn hoàn toàn khác biệt.

Cởi đi giày tây, âu phục, anh mất đi dáng vẻ cao lãnh, tự phụ, Thời Lệnh Diễn thế mà……….lại là người cuồng dã như thế!

Dấu vết trên l*иg ngực tuy không sâu, nhưng mà…



Nhìn thấy có vẻ như là rất kịch liệt!

Mà Thời Lệnh Diễn đã nhìn thấy ánh mắt kinh hãi trên màn hình.

Ánh mắt anh càng thêm thâm thúy, sắc mặt âm trầm, kéo Thi Mị khỏi máy vi tính, trầm giọng nói: “Ai cho cô động vào máy tính của tôi!”

Mông của Thi Mị vừa mới có chút bớt đau, bị kéo dậy, lại có chút đau nhức.

Thi Mị liền khóc: “Mông đau quá!”

Người trong phòng họp nghe thấy thế, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Hiện tại người có tiền đều có khẩu vị nặng như thế sao?

Chơi phía trước không đủ, còn muốn nhúng chàm phía sau?

Hiển nhiên Thời Lệnh Diễn không có nghĩ nhiều như thế, giọng nói lạnh lùng: “Đây chính là hậu quả việc leo lên người tôi!”

Mọi người trong phòng họp: “!!!”

Thi Mị: “Hu hu, mông đau quá, muốn ông xã xoa xoa!”

“Cút!”

“Không muốn, Thi Mị muốn đi tiểu!” Thi Mị chu môi, che mặt mình, tội nghiệp nói: “Ông xã giúp em cởϊ qυầи!”

Gân xanh trên thái dương Thời Lệnh Diễn nổi lên: “Cút!”

Thi Mị cứ như thế bị xách ra khỏi cửa.



Dì Trần nghe thấy tiếng động liền đi đến, còn chưa đến nơi đã thấy Thời Lệnh Diễn ném Thi Mị ra khỏi cửa, bỏ mặc Thi Mị cô đơn, đáng thương đứng một mình ngoài cửa.

Thời Lệnh Diễn thay quần áo khác, lại quay trở về trước máy tính, phát hiện mình đã muộn hơn 10 phút.

Anh vừa mới ngồi xuống liền phát hiện ánh mắt mọi người nhìn anh có chút không đúng.

Gương mặt tuấn tú có chút âm trầm hơn ngày thường, Thời Lệnh Diễn lạnh nhạt nói: “Không mở hội nghị liền cút!”

Mọi người giật mình, liền vực dậy tinh thần, trở lại quỹ đạo ngày thường.

……………

Một tiếng sau, cuộc họp mới kết thúc.

Thời Lệnh Diễn mở cửa, liền phát hiện một bóng dáng nhỏ bé đáng thương đang ngồi xổm trước cửa.

Thi Mị tôi nghiệp bưng một đĩa thức ăn, trên đó là bánh sandwich.

Lúc cô nhìn thấy Thời Lệnh Diễn, lập tức hưng phấn nhảy dựng lên, gọi: “Ông xã!”

Cô nhảy lên một cái, chiếc bánh sandwich liền hoa lê “nhảy” ra khỏi đĩa, rơi xuống mu bàn chân Thời Lệnh Diễn.

Thi Mị vội vàng nhặt lên, lại xoa xoa lên áo, đưa cho Thời Lệnh Diễn, lấy lòng: “Ăn sáng!”

Lông mày Thời Lệnh Diễn giật giật, lại “ầm” một tiếng, nhốt cô ngoài cửa.

……..

Thi Mị: bà đây làm gì sai!