Chương 44: Vừa rồi cô ấy bị anh ấy tán tỉnh sao?
Ôn Nguyễn về chỗ ngồi.
Mở quyển sổ ghi tên Hoắc Cảnh Tử.
Trang đó đã biến mất.
Tim cô đập nhanh.
Hoắc Hàn Niên nhìn nghiêng, thờ ơ nhìn lên bảng đen với đôi mắt đen láy, không biết có nghe được bài giảng số học của giáo viên hay không, mặt lạnh rõ ràng hơi kéo căng hàm dưới, đường vòng cung lộ ra, biểu thị người muốn sống chớ lại gần.
Ôn Nguyễn cảm nhận được anh thái độ biến hóa.
Nếu bây giờ cô nói chuyện với anh, có lẽ anh sẽ đá cô đi!
Ôn Nguyễn sáng suốt thu hồi ánh mắt, không có nhìn lại anh, cầm lấy bút viết lên vở.
Gần cuối giờ ra khỏi lớp, Ôn Nguyễn lại nhìn anh.
Anh đang cúi đầu chơi game. Lông mi dày và mảnh, còn đẹp hơn cả con gái. Dưới sống mũi cao, đôi môi hồng nhạt khẽ mím lại, đường nét từ quai hàm đến cổ đều rất đẹp. , và yết hầu nhô cao của anh thật gợi cảm.
Anh trông rất gầy, nhưng khi nhìn gần, nhưng có thể lờ mờ thấy những cơ bắp rắn chắc và mỏng manh dưới lớp áo sơ mi của anh.
Ôn Nguyễn đã thấy anh đánh Tần Phóng, hai cánh tay của anh phồng lên, mạnh mẽ và uy lực.
Cô duỗi ngón trỏ mềm mại ra và nhẹ nhàng chọc vào cánh tay anh.
Cơ bắp trên cánh tay của anh lập tức căng thẳng và cứng đờ, anh ngước mắt lên liếc nhìn cô.
Đôi mắt, lạnh lùng, sắc bén.
Đôi mi dài như cánh bướm của Ôn Nguyễn khẽ run lên, đôi mắt ngây thơ như nai trong rừng, nhẹ giọng nói: "Tôi cho cậu xem một thứ."
Đôi mắt của cô trong sáng và ngây thơ biết bao, giống như những viên ngọc được rửa sạch bằng nước, tinh khiết đến mức không có một chút tạp chất nào.
Anh mím chặt môi mỏng, không có ý định nói với cô.
Nhiệt độ trong mắt anh giống như băng ngàn năm trên núi.
Ôn Nguyễn cắn chặt môi dưới, đối diện với ánh mắt cực kỳ áp chế của anh, nhịn không được thu hồi ánh mắt.
Cô từ từ đẩy một tờ giấy đến bàn anh.
"Nhìn nó đi."
Hoắc Hàn Niên lạnh lùng liếc nhìn bàn làm việc, cái liếc mắt này khiến quai hàm của anh siết chặt, đường nét càng thêm lạnh lùng.
Ôn Nguyễn viết một trăm tên của Hoắc Hàn Niên lên giấy.
Hình dạng tên sắp xếp cố tình trong lòng hình ở giữa vẽ hình ảnh hai nhân vật.
Nữ hài cài nụ hoa trên đầu, mắt to ngập nước, ngón tay nhẹ nhàng nắm tay áo nam hài, vẻ mặt mang theo lấy lòng cùng nũng nịu.
Bên hông có một dòng chữ nhỏ: Anh trai ơi, anh đừng giận!
Ôn Nguyễn gục xuống bàn, không dám nhìn vẻ mặt của Hoắc Hàn Niên cho đến khi tiếng chuông vào học.
Khi cô nhìn về phía Hoắc Hàn Niên, mảnh giấy đã không còn trên bàn của anh, nó đã đi đâu mất rồi?
Gần như ngay khi cô nhìn anh, anh đã nhìn cô.
Anh kéo khóe môi dưới và đột ngột tiến lại gần cô.
Anh ngửi thấy mùi dâu tây thoang thoảng trên người cô.
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh dừng lại khi vẫn còn cách cô một khoảng bằng nắm tay, khóe môi cong lên một đường vòng cung mơ hồ, "Cố mà làm cho tôi tha thứ."
Nhìn thấy sắc mặt ửng hồng từ đôi tai mịn màng của cô, khóe môi anh càng sâu.
Những ngón tay nhẹ nhàng véo tai cô.
Ôn Nguyễn, "......"
Tần Phóng đến chơi với Hoắc Hàn Niên, Hoắc Hàn Niên rút tay về, cúi đầu, cầm bóng rổ lên, chân dài bước ra khỏi phòng học.
Ôn Nguyễn vẫn ở trạng thái bàng hoàng.
Bên tai cô vẫn có thể cảm nhận được hơi thở khi anh nói chuyện với cô, và cảm giác bị anh nhéo nhẹ một cái.
Trong nội tâm như có hàng vạn con kiến bò.
Vừa rồi cô bị Hoắc Hàn Niên tán tỉnh sao?