Trước giờ thi, để chứng minh lời mình nói là thật, Ôn Nguyễn mở hộp sữa trước mặt, không quay đầu lại.
Để chứng minh rằng không có gì được thêm vào, cô tự mình nhấp một ngụm.
Khóe môi loang lổ vết sữa trắng, vươn đầu lưỡi hồng nhuận nhẹ nhàng liếʍ láp.
Nhìn thấy cô liếʍ khóe môi, ánh mắt Hoắc Hàn Niên tối sầm lại một chút, đầu lưỡi chạm vào răng hàm sau, anh cười tà mị, "Đây là kế hoạch mĩ nhân kế của cậu sao?"
Môi Ôn Nguyễn cười cong lên, má đồng tiền xuất hiện, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ cười ngọt ngào xinh xắn, giọng nói mềm như sáp, "Vậy cậu có muốn mắc câu không?"
Đôi mắt của Hoắc Hàn Niên sâu thẳm, tối đến mức không một tia sáng nào có thể xuyên qua.
Ôn Nguyễn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình phản chiếu trong đôi mắt đen của anh, cô nháy mắt với anh, đang định nói gì đó thì đột nhiên chiếc ghế bị đá bay khiến cô suýt nữa ngã xuống đất.
Ôn Nguyễn chống đôi tay trắng nõn mảnh khảnh lên bàn, thở dài rồi quay lại nhìn thủ phạm suýt đánh ngã mình, chiếc ghế lại bị đạp đổ.
“Còn quay xuống lần nữa, tôi sẽ không khách khí.” Giọng nói lạnh lùng của thiếu niên vang lên.
Ôn Nguyễn bị ghế đè lên đôi chân mảnh khảnh, lực đạo dưới chân rất nặng, Ôn Nguyễn cau mày nói: "Được, được rồi, là tôi ăn nói tùy tiện, sao cậu có thể dễ dàng mắc câu!"
Chuông reo, người giám sát đi đến với bài kiểm tra.
Chân dài đang dựa vào ghế của cô từ từ thu lại.
Tờ giấy đưa đến Ôn Nguyễn, cô lại nhìn về phía Hoắc Hàn Niên, "Không phải tôi muốn quay lại, nhưng vì phải đưa tờ giấy đi, không có cách nào."
Chàng trai cầm lấy giấy, khuôn mặt tuấn tú với những đường nét sâu thẳm không chút biểu cảm, Khi Ôn Nguyễn thu lại ánh mắt, vô tình nhìn trộm dưới mái tóc ngắn được cắt tỉa gọn gàng của anh ...
Đầu tai của anh có phải hơi đỏ không?
Khi Ôn Nguyễn định nhìn lại, anh nâng tờ giấy lên và vùi mặt vào.
Ôn Nguyễn đành ngoảnh mặt đi.
...
Ôn Nguyễn nhìn câu hỏi trên giấy, cầm bút lên và đắm chìm vào câu trả lời.
Kiếp trước cô có IQ nhưng không có EQ, sau khi tin lời Liễu Thục Oánh, cô cảm thấy học hành vô dụng, dù sao nhà cô cũng dư dả!
Ôn gia giàu có nhất Vân Thành, nhưng khi cô thật sự đến kinh đô nơi tụ tập danh gia vọng tộc, cô mới biết thiên ngoại hữu thiên, cô thật thiển cận biết bao!
Ôn Nguyễn đang tập trung trả lời thì không để ý rằng có một ánh mắt nhìn cô hồi lâu.
Một người ngồi chéo phía sau tay trái của cô, trong khi Ôn Nguyễn không chú ý, đã ném một quả cầu giấy xuống dưới bàn của cô.
Ôn Nguyễn thấy vậy, cau mày và đá quả cầu giấy ra xa.
Cô định báo với giám thị thì một quả bóng giấy khác nữa đã được chuẩn bị kĩ càng.
Cậu ta lại ném nó về phía Ôn Nguyễn, chỉ lần này, cậu thanh niên đang ngồi trên bàn phía sau Ôn Nguyễn đột nhiên đứng thẳng dậy, và quả cầu giấy bất ngờ đập vào lưng cậu.
Cậu ta đột nhiên đứng dậy, và chiếc ghế lùi lại, phát ra âm thanh the thé.
Cậu nhặt quả bóng giấy lên, bước đến bàn tên ném quả cầu giấy với vẻ mặt lạnh cóng và vỗ nhẹ vào quả cầu giấy trên bàn cậu một cái.
Đôi tay thon thả như ngọc đưa lên cổ áo sơ mi của thiếu niên bị hắn nắm chặt.
“Cậu làm cái quái gì vậy?” Đôi mắt đen láy, băng giá của thiếu niên, khuôn mặt tuấn tú với những đường nét thâm trầm bị bao phủ bởi một lớp băng giá, khí chất đen tối và nham hiểm của cậu dường như đóng băng tên trước mặt mình thành băng.
Chàng trai tên là Phùng Triết, là fan hâm mộ Diệp Uyển Uyển, thấy trên diễn đàn đăng bài mới, vào lớp đầu tiên tìm Diệp Uyển Uyển thì thấy cô nằm trên bàn khóc rất lâu.
Hắn cho rằng Ôn Nguyễn là người bắt đầu sự việc trước, nếu cô không nói khoác lác liền không có sự tình về sau! Hắn muốn hãm hại Ôn Nguyễn gian lận, để cô bị giám thị đuổi ra ngoài!
Nhưng cậu ta không ngờ rằng mình lại ném quả cầu giấy vào người Hoắc Hàn Niên.
...