Nửa đêm, trong căn phòng bên cạnh, Giang Nam Tiêu bỗng cảm thấy một cơn đau nhói nơi ngực, cảm giác đến rất bất ngờ, tựa như ngực bị ép nghẹt, khó thở.
Y cau mày, đợi đến khi cảm giác đau nhói ấy qua đi mới ngủ lại.
Sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng, Giang Nam Tiêu đã nghe thấy tiếng ồn ào trong sân. Y mặc y phục bước ra, thấy đám tôi tớ đi đi lại lại trong sân, ai nấy đều mang vẻ lo lắng.
“Xảy ra chuyện gì?” Giang Nam Tiêu nhìn tùy tùng Đỗ Kiến.
Đỗ Kiến cúi người đáp: “Bẩm đại công tử, vừa rồi quản gia Triệu vào phòng tiểu thế tử, phát hiện tiểu thế tử ngã bên giường…” nói đến đây, hắn chợt thấy bóng dáng trước mặt lóe lên. Gió sớm mai thổi qua mang theo một chút lành lạnh, vạt áo đen của đối phương khẽ tung bay.
Giang Nam Tiêu nhanh chóng vào phòng, vừa vào đã thấy người trên giường với khuôn mặt bệnh tật trắng bệch, nằm đó thật yên tĩnh, hơi thở yếu ớt đến mức khó nhận ra.
Triệu Nhân đứng bên giường, trông thấy y, vẻ mặt ngạc nhiên, tiếp đó giọng điệu khẽ khàng, “Đại công tử đến rồi.” Trong lời nói phảng phất một cảm xúc khó tả.
Ông cứ nghĩ hôm qua là dịp hiếm hoi để hai huynh đệ gần gũi, nên mới cho lui hết người hầu, không ngờ sáng nay vào lại thấy tiểu thế tử ngã bên giường, thật là sơ sót… Đại công tử nay dù làm quan chức nhàn tản trong triều, tuy là chức nhàn nhưng cũng có chính vụ phải xử lý, làm sao có thể mãi ở bên tiểu thế tử.
Giang Nam Tiêu liếc nhìn ông, “Ta ở ngay phòng bên cạnh của Vọng Tân.”
Sự kinh ngạc lộ rõ trên mặt Triệu Nhân; không ngờ lại nhận được câu trả lời này, hóa ra đại công tử hôm qua ở lại đây. Lúc này ông mới nhận ra mình vừa có chút thất lễ, vội vàng cúi đầu nói: “Đại công tử…”
Đúng lúc ấy, thái y trong phủ mới đến, Giang Nam Tiêu ngắt lời Triệu Nhân, ra hiệu cho thái y bước lên.
Cuối cùng, y hỏi Triệu Nhân: “Đã mời thái y Từ chưa?”
Không phải vì không tin vào y thuật của thái y trong phủ, chỉ là bệnh tình của Giang Vọng Tân xưa nay đều do thái y Từ đảm trách. Triệu Nhân tất nhiên hiểu rõ, “Đã sai Lâm Tam đi mời rồi.”
Lâm Tam, thống lĩnh thị vệ phủ Hầu, khinh công có thể nói là tuyệt hảo, hôm qua là người đã đỡ thái y Từ.
Giang Nam Tiêu gật đầu, tiến đến giường ngồi xuống, nhìn bàn tay trắng nhợt thò ra khỏi chăn, chạm vào thấy lạnh ngắt.
Y bất giác mím chặt môi.
Triệu Nhân khẽ nói: “Khi ta vào thì thấy tiểu thế tử ngã ở đó, người lạnh buốt, không biết ngất bao lâu rồi.”
Ánh mắt Giang Nam Tiêu trở nên trầm mặc.
Lời của Triệu Nhân gần như giúp y đoán được Giang Vọng Tân ngất khi nào. Nghĩ đến cơn đau nhói giữa đêm, y bị cảm giác hối hận xâm chiếm.
Là do y bất cẩn, đêm qua lẽ ra nên ở lại.
Hoặc khi cảm thấy đau nhói giữa đêm tỉnh dậy, y nên đến xem một lần, cũng không đến nỗi…
Triệu Nhân lặng lẽ quan sát sắc mặt y, biết tính tình đại công tử bề ngoài thì ôn hòa, thực ra lại rất cố chấp, tận sâu trong cốt tủy quả là có phần giống lão hầu gia.
Nghĩ vậy, ông lặng lẽ lùi lại đứng bên cạnh.
Thái y xem mạch xong nói: “Tiểu thế tử ngất đi có lẽ vì tinh lực hao tổn, ban đêm lại bị nhiễm lạnh, cần phải tĩnh dưỡng cẩn thận.”
Giang Vọng Tân lơ mơ nghe thấy tiếng nói bên cạnh, âm thanh từng đợt lẫn vào tai. Cậu cảm thấy cổ họng như bốc cháy, khô khốc đến khó chịu, muốn uống nước.
Đêm qua Giang Vọng Tân vì muốn uống nước mới dậy, chẳng ngờ vừa rời giường đi được hai bước thì trước mắt tối sầm, rồi không còn hay biết gì nữa.
Giang Vọng Tân cố gắng mở miệng.
“Nước… nước…”
Thái y vừa dứt lời thì đi kê đơn thuốc, Triệu Nhân lặng lẽ đi theo hỏi kỹ lưỡng, xem có điều gì cần lưu ý.
Tiếng của Giang Vọng Tân quá nhỏ, bị tiếng trò chuyện của hai người kia che lấp, không ai chú ý.
Giang Nam Tiêu nghe thái y dặn dò, thấy ông ấy đi đến bàn, định đứng dậy bước tới. Đúng lúc đó, y đột nhiên cảm thấy cổ họng bỏng rát, vừa cau mày đã nghe một giọng nói yếu ớt phía sau vang lên, gần như tiếng gió, “Muốn uống nước…”
Giang Nam Tiêu ngoảnh lại nhìn.
Trên giường, Giang Vọng Tân vẫn nhắm mắt, đôi môi khô nứt, nhợt nhạt không chút sắc hồng.
Giang Nam Tiêu rót một chén nước, nhẹ nhàng nói: “Có nước đây.” Nói rồi, y đỡ người vào lòng, dịu dàng bảo: “Uống nước.”
Giang Nam Tiêu đưa chén nước lên môi Giang Vọng Tân. Người sau khẽ chớp mi, môi vừa chạm vào thành chén liền tự động nhích lại. Dòng nước mát vào cổ họng làm dịu cơn khát, xoa dịu cổ họng khô nóng, Giang Vọng Tân giãn mày.
Cùng lúc ấy, Giang Nam Tiêu cũng cảm thấy cổ họng bớt bỏng rát, theo sau là cảm giác dễ chịu, khiến y cũng buông lỏng đôi mày.
Phía trước, một giọng nói vang lên, có phần chần chừ, “Đại ca?”
Giang Vọng Tân không ngờ vừa mở mắt đã thấy Giang Nam Tiêu, ánh mắt lộ vẻ vui mừng.
Giang Nam Tiêu cúi đầu, “Muốn uống nữa không?”
Giang Vọng Tân: “Hử?”
Giang Nam Tiêu: “Nước.”
“…Muốn.”
“Đợi nhé.”
Giang Nam Tiêu lại rót một chén, Giang Vọng Tân nhìn động tác của y, vẫn thấy hơi khó tin.
Cậu đã thực sự sống lại, và trở về khi còn trẻ.
Đại ca… giữa bọn họ vẫn chưa xảy ra rạn nứt.
Thật tốt biết bao.
Giang Vọng Tân chân thành cảm thán, nhìn bóng lưng Giang Nam Tiêu khi rót nước, không kìm được một tia khát khao.
Cậu không muốn vướng vào những chuyện xấu xa nữa, kiếp này cũng không cần phải cắt đứt với huynh ấy.
Cậu sẽ sống như một kẻ phú quý nhàn rỗi, Lâm Diễm sau này thế nào không còn liên quan đến cậu.
Nghĩ đến đây, đầu óc Giang Vọng Tân dần sáng suốt, chỉ cảm thấy trước mắt rộng mở như trời cao biển rộng.
Chén nước được đưa đến, Giang Vọng Tân nhận lấy uống, liếʍ môi rồi nhìn Giang Nam Tiêu, khẽ nói: “Cảm ơn… ca.” Giang Nam Tiêu hơi nhướn đôi mắt phượng, không trêu chọc như hôm qua, “Có chỗ nào không khỏe không? Đêm qua… sao không gọi ta?”
Giang Vọng Tân thật thà đáp: “Đầu hơi choáng, ngực cũng tức.” Còn chuyện đêm qua cậu không nhắc nhiều.
Giang Nam Tiêu gật đầu, nói: “Hôm nay ta sẽ ngủ ở đây.” Giang Vọng Tân khẽ mở to mắt.