Chương 9: Ter 09

09. ĐI HỌC.

Tác giả: Hàn Môn Nha Đầu.

Editor: Cá.

*****

7:30 PM, Vọng Nguyện Chi Hạ đúng giờ liền mở cửa, tiếng nhạc du dương thư giãn, Tiểu J lúc này đang pha chế đồ uống, trong không khí tràn ngập mùi hương thoang thoảng, mang lại cảm giác thực thoải mái.

Sau khi pha chế xong, Tiểu J đưa cho Tiêu Chiến một ly: " Này là từ phấn hoa hồng, rất nhiều Omega ưa thích, ông chủ nhỏ nếm thử xem."

Sau khi nói cám ơn, Tiêu Chiến nhận lấy ly nước đưa lên mũi ngửi ngửi, mùi hương thoang thoảng, cậu liền uống một ngụm, hương vị thanh đạm, sau khi uống xong toàn thân đều cảm thấy thoải mái.

Vọng Nguyệt Chi Hạ dần dần có khách đến, Tiêu Chiến ngồi ở ghế thứ nhất bên trái của quầy bar, nhìn Tiểu J pha chế đồ uống cùng chế tác hương phẩm.

"Một người sao?" Một nam nhân tóc vàng soái khí đột nhiên xuất hiện ngăn trở tầm mắt của Tiêu Chiến, nam nhân này đứng đối diện với góc nghiêng của cậu, tay phải chống ở quầy bar, tay trái cầm ly thuỷ tinh hướng cậu lắc lư "Có thể mời cậu uống một ly không?"

Khoé miệng Tiêu Chiến khẽ cong lên, lắc lắc đầu.

Lúc sau còn có không ít người đến mời cậu uống một ly, nhưng cậu đều cự tuyệt. Đến 9 giờ, cậu đứng dậy chuẩn bị về phòng.

Nhưng sau khi Tiêu Chiến đứng dậy, chưa đi được hai bước liền va phải một người, cậu lui về phía sau một bước, nhìn thấy đối phương là một nữ nhân nhưng lại cao hơn cậu rất nhiều.

Cậu theo bản năng nói: "Ngượng ngùng."

Nữ nhân đôi mắt hơi mở lớn, cúi đầu nhìn cậu: "Không cần ngượng ngùng, tiểu khả ái đi một mình sao?"

Tiêu Chiến trừng mắt nhìn người đối diện, trên người đối phương truyền đến một mùi hương nhàn nhạt, cậu lập tức hiểu được đây là một nữ Alpha.

"Không phải, ta đi cùng bạn." Nói xong cậu nhanh chóng xoay người rời đi.

Hai ngày kế tiếp Tiêu Chiến không ngồi ở quầy bả nữa, mà là ngồi ở trong góc khuất dành cho nhân viên nghỉ ngơi, quan sát các vị trí làm việc của từng nhân viên phục vụ cùng với khách nhân.

Ban ngày cậu vẫn luôn xem sách giáo khoa, thực nhanh liền hiểu rõ, cửa hàng của bọn họ bán thức uống cùng hương phẩm rất bình thường.

Khó trách buôn bán chẳng ra gì.

Rất nhanh liền hết năm ngày phép.

Sáng thứ hai, Tiêu Chiến bắt đầu đi học.

Cậu cố ý dậy sớm hơn một chút, đến biệt thự của nhà họ Vương trợ giúp thu thập nguyên vật liệu, sau đó nhờ tài xế đưa đến trường học.

Sau khi đi vào trường, Tiêu Chiến mở ra vòng tay xem qua sơ đồ trường học, đại khái hiểu biết các khu vực. Cậu học năm ba nhị ban cao trung, đi theo sơ đồ hướng dẫn là có thể dễ dàng tới được.

Lúc đang chuẩn bị đi về phía trước, liền nghe được phía sau truyền đến một tiếng thở nhẹ: "Kỳ Kỳ, nhìn xem, Tiêu Trứng Thối kìa!"

Một đạo âm thanh mang theo tức giận ngay sau đó truyền đến: "Tiêu Trứng Thối, mau đứng lại đó!"

Trong thoáng chốc chân Tiêu Chiến đứng lại ngay tại chỗ.

Cậu đối với cái tên Tiêu Trứng Thối này ấn tượng quá sâu sắc!

Mỗi lần đọc sách, nội dung mấy chương đầu tiên sẽ để lại ấn tượng sâu nhất.

Cậu đọc kia quyển sách, cái tên Tiêu Trứng Thối này xuất hiện ngay chương một.

Bởi vì thực đặc biệt nên cậu nhớ rất rõ ràng.

Lần đó cũng là pháo hôi thụ Triệu Kỳ cùng vai chính thụ vừa mới chuyển trường lần đầu tiên xảy ra xung đột.

Chuyện Tiêu Trứng Thối tự sát tử vong nháo đến ồn ào huyên náo ở trường học, thân là bạn học cùng lớp, Triệu Kỳ ở trong ban đối với Tiêu Trứng Thối vô cùng ghét bỏ.

Vai chính thụ nghe xong phi thường khó chịu, rất có chính khí cùng cậu ta nói chuyện trái phải, nói đến nháo lên một trận.

Cho nên nói, cậu chính là Tiêu Trứng Thối đã tử vong ở trong sách.

Cậu thật sự ở trong thế giới kia?

Tiêu Chiến xoay người, liền thấy một nam hài diện mạo dễ nhìn hùng hổ hướng cậu vọt tới, phía sau còn có một nam hài khác đi theo.

Cậu thở dài, nhìn nam hài hỏi: "Bạn học Triệu Kỳ?"

Nam hài trừng mắt nhìn cậu: "Vô nghĩa! Đừng có giả ngu, lần này hại tôi bị phạt cấm túc hai ngày, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!"

Khi nam hài dứt lời, biểu tình sửng sốt, tầm mắt dừng ở trên mặt Tiêu Chiến, trong mắt nhanh chóng hiện lên kinh diễm, ngược lại tức giận càng sâu.

Tiêu Chiến không đem việc đối phương hô to gọi nhỏ uy hϊếp để ở trong lòng, tay chặt chẽ nắm lại suy nghĩ.

Vậy Vương Nhất Bác thật sự là nam thần trong thế giới giả tưởng sao?

Đúng rồi, tác giả tuy rằng rất ít dùng bút mực trực tiếp miêu tả nam thần, nhưng cẩn thận tưởng tượng, Vương tổng cùng nam thần hai người đều có khí chất giống nhau.

Được giáo dục bằng phương pháp ưu việt tinh anh, xử sự nghiêm cẩn trách nhiệm tâm cường, thâm trầm nội liễm không chút cẩu thả, một tổng tài nhà giàu chân chân chính chính.

Lúc này, khi nghĩ đến Vương Nhất Bác, cảm giác trở nên không giống trước.

"Cư nhiên dám làm lơ tôi!" Triệu Kỳ sắc mặt đỏ lên, tiến lên một bước, giơ tay hướng một bên mặt của Tiêu Chiến định tát một cái.

Tiêu Chiến hơi nhíu nhíu mí mắt, giơ tay bắt lấy tay đối phương.

Triệu Kỳ ngây ngẩn cả người, cậu ta hoàn toàn không nghĩ tới Tiêu Chiến sẽ đánh trả, sắc mặt cậu ta càng hồng, dùng sức rút tay về nhưng không được đành mắng: "Cậu mau buông ra."

Tiêu Chiến không nói không rằng liền buông tay.

Triệu Kỳ đang dùng sức giãy giụa, không ngờ đối phương buông tay nhanh như vậy, thân thể bởi vì quán tính lùi về sau vài bước, được bạn học đi cùng đỡ lấy: "Kỳ Kỳ, không sao chứ?"

Triệu Kỳ đem bạn học đẩy ra, cắn răng trừng mắt nhìn Tiêu Chiến: "Tiêu Trứng Thối, đầu bị hư rồi?"

Mi mắt của Tiêu Chiến vẫn nhíu chặt, nhìn khí thế của Triệu Kỳ, tưởng tượng đến người như vậy sẽ cùng Vương Nhất Bác kết hôn, trong lòng liền phi thường khó chịu.

Nghĩ đến trong sách kết cục của Vương Nhất Bác là bị Triệu Kỳ hại chết, thần sắc cậu càng ngày càng lạnh.

Tuyệt đối không thể để cho Triệu Kỳ cùng Vương Nhất Bác kết hôn!

Triệu Kỳ và cậu cùng lớp, hai người đều là năm ba cao trung, trong sách khoảng thời gian Triệu Kỳ học đại học năm nhất sẽ cùng Vương Nhất Bác kết hôn.

Hiện tại là cuối tháng mười, cách đại học chỉ còn hai tháng.

Sở dĩ Vương Nhất Bác kết hôn cùng Triệu Kỳ là vì muốn trả một cái ân tình, muốn ngăn cản cũng không dễ dàng.

Trừ phi trước đó Vương Nhất Bác đã kết hôn.

"Ba bạn học bên kia, chuông đã reo rồi, còn không mau vào lớp!"

Đang nghĩ ngợi, giáo viên trực ban đã hướng bọn họ hô to.

Triệu Kỳ đi nhanh lướt qua Tiêu Chiến, thời điểm ngang qua cố ý va vào vai của cậu, đồng thời thấp giọng nói: "Tan học cậu cẩn thận một chút cho tôi."

Tiêu Chiến phủi nhẹ bả vai, bẹp bẹp miệng, thật ấu trĩ.

Cậu tắt vòng tay cá nhân, có Triệu Kỳ dẫn đường, không cần xem hướng dẫn.

Lúc Tiêu Chiến tiến vào lớp học, ánh mắt của các bạn học đều rơi xuống trên người cậu, một bên đánh giá một bên nghị luận.

Cậu chần chờ mà đứng ở cửa, không biết chỗ ngồi của mình ở đâu.

Hành động này trong mắt các bạn học giống như cậu đang sợ hãi.

Các bạn học tập mãi thành thói quen, đây là thái độ bình thường của Tiêu Chiến, ít nói nhát gan sợ phiền phức.

"Wow, sau khi sửa lại kiểu tóc trông dễ nhìn hơn nhiều!"

"Tôi nhìn đến ngây người, trông giống như ánh mặt trời vậy."

"Xuỳ, còn không phải là một đứa nhát gan."

"Tiêu Chiến" Giáo viên đi vào lớp học, tay vỗ nhẹ bả vai của cậu, ngữ khí thực ôn hòa, chỉ vào chỗ chỗ ngồi thứ ba phía bên phải cửa sổ, "Thầy chuyển chỗ ngồi cho em, đến ngồi nơi đó đi."

Tiêu Chiến hướng mắt nhìn về phía chỗ ngồi, cùng bàn là thiếu niên xinh đẹp lại mang theo chút trẻ con mập mạp, đôi mắt to tròn đáng yêu.

Thời điểm cậu nhìn qua, thiếu niên ngồi cùng bàn hướng về phía cậu phất tay, còn cười cười thân thiện.

Tiêu Chiến quét mắt nhìn một vòng trong lớp học, thiếu niên ngồi cùng bàn là người duy nhất biểu đạt thân thiện với nguyên chủ, có thờ ơ, có biểu tình cùng Triệu Kỳ giống nhau chán ghét.

Cậu cúi đầu hướng giáo viên nói "Cảm ơn thầy."

Đi đến chỗ ngồi, bạn cùng bàn rất nhanh ngồi nép vào, nhường cho cậu vị trí ở cạnh cửa sổ.

Đợi cậu ngồi xuống, bạn cùng bàn liền nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "Chào cậu, tôi là Lâm Mông" Lâm Mông chớp chớp đôi mắt to, tầm mắt rơi xuống cổ tay của Tiêu Chiến, "Thân thể cậu khoẻ hẳn chưa?"

Tiêu Chiến nhìn đối phương không chút che giấu quan tâm mình, gật gật đầu: "Ổn nhiều rồi, cám ơn cậu."

Trong sách, Lâm Mông chính là vai chính thụ.

Bây giờ cậu đã không còn chút hoài nghi nào, bản thân đã thật sự xuyên thư!

Chỉ là ở trong sách, " cậu " chỉ là một người qua đường giáp " kẻ chết để mở đầu câu chuyện ".

Nhưng là hiện tại cậu vẫn còn sống.

Cho nên rất nhiều chuyện đều có thể thay đổi phải không?

Lâm Mông cười đến mi mắt cong cong: "Vậy là tốt rồi, Triệu Kỳ thật quá đáng, cậu đừng đem mấy lời cậu ta nói để ở trong lòng."

Tiêu Chiến ừ một tiếng, Lâm Mông lại nhìn vẻ mặt của cậu, thần sắc rối rắm hồi lâu, không bắt chuyện nữa.

Hình như có gì đó không đúng, Tiêu Chiến tự hỏi một lát, đột nhiên linh quang chợt lóe, cậu nhớ cốt truyện không phải tiến triển thế này đâu.

Trong sách hai nhân vật chính tiến triển tình cảm rất nhanh nhưng muốn ở bên nhau cũng không dễ dàng, các loại vai phụ vì hai người tạo không biết bao nhiêu gợn sóng, nhưng chỉ làm hai người cảm tình càng ngày càng bền chặt.

Trong sách ngay từ đầu, Lâm Mông cùng Triệu Kỳ bởi vì cái chết của " cậu " mà phát sinh khắc khẩu, sau khi nháo loạn một trận Lâm Mông thở phì phì chạy ra khỏi lớp học, đi tới sân thể dục, gặp vai chính công Tô Duệ.

Lâm Mông là học sinh chuyển trường, không quen biết Tô Duệ, đây là hai người lần đầu tiên gặp mặt.

Về sau hai người ở trường vô tình gặp nhau vài lần nữa, lúc Lâm Mông đang bị Triệu Kỳ mang theo người đến gây sự, Tô Duệ ra tay hỗ trợ.

Cuối tuần, trong yến hội Lâm gia hai người lại gặp mặt, còn cùng nhau khiêu vũ.

Hiện tại là thứ hai, có lẽ Lâm Mông vừa tham gia yến hội xong, lúc này đã cùng Tô Duệ ở giai đoạn hảo cảm lẫn nhau.

Mà trước khi " cậu " tự sát, là chuẩn bị hướng vai chính công Tô Duệ kia tỏ tình.

Lâm Mông sở dĩ rối rắm, rất có thể là bởi vì Tô Duệ.

Tiêu Chiến nghĩ trong sách các loại vai phụ đều có kết cục như nhau, luôn bị hào quang của nhân vật chính đè bẹp, thần sắc thực nghiêm túc mà nhìn Lâm Mông, nhỏ giọng nói: "Tôi không thích Tô Duệ."

Lâm Mông ngẩn người: "Cậu không phải bởi vì A Duệ nên mới......"

Bất đắc dĩ, Tiêu Chiến phải khẳng định: "Không phải, ba ba của tôi muốn xin hệ thống phối hôn cho tôi, mà tôi lại muốn học lên đại học, nhất thời nghĩ không thông suốt, cùng Tô Duệ không quan hệ."

Lâm Mông: "Nguyên lai là như thế, vậy hiện tại cậu phải làm sao bây giờ?"

"Tôi cùng người trong nhà đoạn tuyệt quan hệ rồi."

"Cậu thật là lợi hại! Nếu cần giúp đỡ cứ nói, không cần khách khí."

"Được, đến lúc cần nhất định sẽ làm phiền cậu."

Sau bốn tiết học buổi sáng, Lâm Mông lôi kéo Tiêu Chiến đi canteen ăn cơm trưa, mới từ canteen đi ra, bọn họ đã bị Triệu Kỳ mang theo năm sáu người ngăn chặn.

Các bạn học xung quanh đều đứng xa xa nhìn lại, không ai dám quản. Thân phận của những Omega này đều đặc thù, đắc tội bên nào đều không thích hợp.

Triệu Kỳ trừng mắt nhìn Tiêu Chiến rồi mở miệng: "Cùng tôi đi lên sân thượng."

"Tiêu Chiến sẽ không đi!" Lâm Mông lôi kéo Tiêu Chiến, trừng Triệu Kỳ.

Tiêu Chiến nhìn Triệu Kỳ một chốc rồi đáp lại: "Đi sân thượng làm gì? Muốn cảnh cáo hay muốn đánh nhau? Sắp thi đại học rồi có biết hay không? Có thời gian thì nên học tập nhiều một chút. Nếu cậu còn tiếp tục tìm tôi gây sự ảnh hưởng đến việc học tập của tôi, tôi sẽ đến văn phòng nói chuyện."

Vừa nói Tiêu Chiến vừa giơ cánh tay trái lên trước mặt Triệu Kỳ, lộ ra vết sẹo vừa mới kéo da non trên cổ tay. Một trong những nguyên nhân đẩy nguyên chủ đến cùng đường mạt lộ là vì ở trường bị bạo lực học đường.

Triệu Kỳ ngây ngẩn cả người, buổi sáng phản ứng của Tiêu Chiến đã rất khác thường, hiện tại càng ngoài dự đoán.

Cư nhiên sẽ mách lẻo!

Nhìn đối phương đứng ngốc một chỗ, Tiêu Chiến kéo tay Lâm Mông vòng qua bọn họ rời đi.

Quả nhiên, đối với học sinh mà nói giáo viên luôn rất có lực uy hϊếp.

"Kỳ Kỳ, làm sao bây giờ?"

Triệu Kỳ cắn răng: "Tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy."

Lâm Mông đi theo Tiêu Chiến trở lại phòng học, thấy cậu thành thành thật thật xem sách giáo khoa, kinh ngạc: "Tôi còn tưởng rằng cậu chỉ dọa Triệu Kỳ, nguyên lai thật sự là vì học tập a!"

Tiêu Chiến vừa lắc đầu vừa giải thích:"Cũng không hẳn, đúng hơn là cả hai."

Lâm Mông chống cằm: "Cậu làm rất tốt, cảm giác cậu bây giờ và trước đây thực sự không giống nhau. Lúc trước tôi chuyển tới lớp học hai ngày cũng chưa nghe cậu nói nói chuyện."

Tập trung nhìn hình ảnh của cây linh thực trong sách, Tiêu Chiến thuận miệng trả lời: "Dù sao cũng đã trưởng thành rồi."

Lâm Mông nhịn không được cười: " Hôm qua tôi cũng thành niên rồi nha."

Hết chap 09.