Chương 89

DỊCH SINH TRƯỞNG.

Khi hai người trở lại đài công tác, bác sĩ An Ni mở ra cửa sổ trong suốt bên cạnh nơi đặt các loại linh thực, ông cầm lấy một cái kéo nhỏ, thật cẩn thận từ trên thân cây cắt một đoạn, cho vào bình nhỏ đã chuẩn bị trước đó.

Cất kéo xong, bác sĩ An Ni đóng cửa sổ lại sau đó đem vài loại chất lỏng cho vào bình nhỏ, cùng cắt xuống một thân cây hỗn hợp.

Chờ ông dừng lại, Tiêu Chiến tò mò hỏi: "Bác sĩ đang làm hương phẩm sao?"

Bác sĩ Ni An lắc đầu: "Không phải hương phẩm, đây là thuốc ức chế đặc cấp, sử dụng chuyên môn cho kỳ phát tình của những Omega không có bạn lữ."

"Không thể trực tiếp mua sao?"

"Thuốc nhằm vào kỳ phát tình trên thị trường luôn kèm theo tác dụng phụ, bên trong đều sẽ có một số chất cấm, đối thân thể cũng không tốt."

Ông thở dài, nhìn về phía cửa sổ: "Đáng tiếc thuốc ức chế đặc cấp dùng nguyên liệu quá quý giá, không quá dễ mua được, cũng không thể mở rộng."

Trong đầu Tiêu Chiến tìm tòi tư liệu linh thực đăng ký trong hiệp hội, lại đánh giá cây xanh trước mặt, không quá xác định hỏi: "Đây là nụ hoa thảo?"

Hình ảnh lưu trữ cùng loại cây trước mặt có rất lớn sai biệt, hình ảnh nụ hoa thảo thân cây thẳng tắp, chiều dài vượt qua 1 mét, nụ hoa màu tím nhạt nở từ dưới lên trên vòng quanh thân cây.

Trước mắt cây xanh, chiều dài bất quá chỉ hơn 10cm, cành khô trơn bóng không có một nụ hoa.

Bác sĩ Ni An gật đầu: "Đúng vậy, tuy rằng đây là một loại linh thực cấp B, nhưng bởi vì sinh trưởng tự nhiên, tiêu hao lượng đại, hiện tại số lượng cùng linh thực cấp A không sai biệt lắm. Nếu một Omega thể chất không tồi, có thể thừa nhận tác dụng phụ của thuốc ức chế bình thường trong một thời gian, nhưng nếu không có thuốc đặc chế, cơ thể cũng không chịu được bao lâu. Mà nếu có thể sản xuất thuốc đặc chế, số lượng nụ hoa hiện tại cũng không sản xuất được bao nhiêu."

"Ngươi vừa mới trực tiếp lấy nguyên vật liệu, sẽ không có vấn đề sao?" Không phải linh thực chủ động cung cấp nguyên vật liệu, đại khái sẽ có độc.

"Nụ hoa này cũng những linh thực không giống nhau, chỉ có nụ hoa mới tính linh thực, hiện tại này thuộc về thực vật bình thường, không ảnh hưởng."

Tiêu Chiến tò mò đánh giá nụ hoa thảo, giật mình, ngón tay theo bản năng cọ xát thủ đoạn thượng long ma đằng: "Nụ hoa thảo rất khó mua sao?"

"Đúng vậy, hiện có đều là các viện bồi dưỡng linh thực của đế quốc, không đối ngoại buôn bán, trực tiếp cùng bệnh viện hợp tác, tuỳ theo cấp bậc bệnh viện mà số lượng mua được khác nhau, đều có quy định nghiêm khắc."

"Rất khó gieo trồng sao?"

Ni An thấy Tiêu Chiến hỏi ngốc liền trảc lời: "Chủ yếu là tốc độ sinh trưởng không theo kịp tốc độ sử dụng, nó sinh trưởng tự nhiên, ít nhất phải cao đến nửa thước mới bắt đầu kết nụ hoa, có nụ hoa mới có thể bồi dưỡng tân một gốc cây, hiện tại cơ hồ đợi không được kết nụ hoa, phải sử dụng. Cũng may bồi dưỡng trong viện mười cây mẫu loại, là cấm sử dụng, bằng không hiện tại liền diệt sạch."

Sau khi hiểu rõ, Tiêu Chiến gật gật đầu,

Thấy vậy bác sĩ Ni An cười cười: "Không hổ là học sinh chuyên nghiệp của học viện linh thực, đối linh thực cảm thấy hứng thú, ngươi về sau nhất định sẽ trở thành một linh thực sư rất lợi hại."

Đôi mắt Tiêu Chiến cong lên: "Ta sẽ nỗ lực."

Sau khi đã đến giờ tĩnh trí, bác sĩ Ni An đem ống nghiệm đặt vào phòng trần hoá khí, điều chỉnh các trị số. Đợi Tiêu Chiến ghi nhớ hết thảy rồi ông mới ấn nút khởi động.

Ba phút sau, trần hóa khí đình chỉ công tác.

Bác sĩ Ni An thuần thục lọc đông lạnh, cuối cùng đem thành phẩm đựng trong một cái bình nhỏ màu trắng: "Đây là thuốc ức chế dạng xịt, lúc sử dụng chỉ cần xịt trực tiếp vào tuyến thể là được, sẽ không lãng phí." Nói xong ông đem bình xịt đưa cho Tiêu Chiến: "Vỏ bình xịt này trên mạng có thể mua được, có rất nhiều kích cỡ khác nhau."

Tiêu Chiến tiếp nhận bình xịt kia rồi nói cám ơn.

"Không cần cảm ơn, chuyện nhỏ không tốn sức gì, xem như đáp lại việc ngươi cung cấp đằng dịch giúp ta nghiên cứu ra một sản phẩm mới, ta còn phải tặng quà tạ lễ, về sau nếu là có tài liệu mới, tùy thời có thể tìm ta."

Tiêu Chiến đồng ý, sau đó cùng Vương Nhất Bác rời khỏi bệnh viện.

Trên xe, Tiêu Chiến nhận được thông tin từ Vương bộ trưởng, cùng ông thương thảo một phen, dùng hắc dịch thay đổi một gốc cây tiểu nụ hoa thảo.

Sau khi Tiêu Chiến nói chuyện xong, Vương Nhất Bác nhìn cậu: "Muốn điều chế thuốc ức chế đặc cấp?"

"Không phải, có ngươi bên cạnh, ta đâu cần dùng đến thuốc ức chế, nhưng là thí nghiệm thành công, cũng sẽ thử làm một ít, đặt ở hương đi, để ngừa vạn nhất."

"Ngươi phải dùng đằng dịch sao?"

"Ừm."

Sau khi ăn cơm trưa thì chuyển phát nhanh của Vương bộ trưởng đến, Tiêu Chiến đi đến linh thực thất, đem nụ hoa thảo đặt ở trên ghế.

Không đặt trên mặt đất là bởi vì thật sự quá nhỏ, chậu hoa chỉ bằng bàn tay mà thôi, thân cây không đến mười centimet, đặt ở trên mặt đất không cẩn thận liền sẽ bị dẫm nát.

Tiên ma khoai đưa căn cần vây quanh nụ hoa thảo xoay chuyển, cũng may nụ hoa thảo là cây non, ở nhà tiên ma khoai lại luôn luôn phóng thích mùi hương, không bị làm sợ, ngược lại uốn lượn thân cây, chạm chạm căn cần.

Tiêu Chiến không trực tiếp rót đằng dịch mà hỏi Long ma đằng trước: "Long thúc, linh thực sử dụng đằng dịch có thể trực tiếp lớn lên sao?"

"Có thể, cấp bậc càng thấp lớn lên càng nhanh, nhưng phải dùng liều lượng vừa phải, bằng không sẽ chết."

"Ngươi cảm thấy nụ hoa thảo dùng liều lượng bao nhiêu thì thích hợp?"

Long ma đằng không trả lời ngay, mà là chuyển lá cây ma đằng qua ghế, trong quá trình di động dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng tinh tế bò tiến lại chậu hoa, quấn quanh trên thân cây.

Nó biến nhỏ như vậy nên phiến lá nguyên bản màu xanh biếc cơ hồ biến thành màu đen.

Tiêu Chiến đã sớm nghi hoặc: "Long thúc, phiến lá của người vì cái gì sẽ biến sắc?"

"Đằng dịch trữ ở phiến lá, thu nhỏ lại liền áp súc."

Bừng tỉnh, lúc Tiêu Chiến đang muốn nói chuyện liền thấy nụ hoa thảo lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ biến lớn, long ma đằng cũng thay đổi lớn lên theo.

Mùi hương thanh đạm trong không khí dần dần nồng đậm, chờ đến nụ hoa thảo cao đến nửa thước rồi, trên thân cây xuất hiện một nụ hoa.

Trong nháy mắt nụ hoa xuất hiện, Tiêu Chiến cảm nhận được một cổ cảm xúc vui sướиɠ đến từ nụ hoa thảo.

Cậu có chút ngạc nhiên, quả nhiên tựa như bác sĩ Ni an đã nói, khi nụ hoa thảo trưởng thành mới được xem như một loại linh thực.

Thế giới này linh thực thật kỳ lạ, Tiêu Chiến cảm thán.

Mắt thấy nụ hoa thảo càng ngày càng cao, nhưng phẩm chất bất biến, thoạt nhìn ngay sau đó liền phải cắt đi, cậu nhịn không được hỏi: "Long thúc, như vậy không thành vấn đề sao?"

"Không thành vấn đề."

Thẳng đến thân cây cao đến 1 mét, long ma đằng từ trên nụ hoa thảo rời đi, trở lại trên cánh hoa của Tiên ma khoai.

Trong đầu Tiêu Chiến hiện lên một đoạn lời nói: "Mỗi ngày dùng một nửa đằng dịch ta cho ngươi tưới cho nó."

Nói cách khác là 25 ml, vừa đủ để một gốc cây nụ hoa thảo trưởng thành.

Tiêu Chiến xoa bóp phiến lá của long ma đằng: "Cảm ơn Long thúc!"

Phiến lá run rẩy, cọ xát lòng bàn tay cậu: "Cháu trai không cần khách khí."

Tiêu Chiến bật cười, thu hồi tay.

Tiên ma khoai dùng căn cần cọ cọ dây đằng: "Ngươi thật là một người thúc thúc tốt."

Long ma đằng: "Ngu ngốc, ít nói lời vô nghĩa."

Tiêu Chiến đếm nụ hoa trên cây từ dưới lên trên, tổng cộng mười cái, vừa đúng mỗi cái cách nhau mười centimet.

Thân cây hơi hơi uốn lượn, ở đầu ngón tay của cậu chạm chạm, cậu cười cười, dùng tin tức tố giao lưu, dùng ba nét bút vẽ cây cỏ, đại biểu cây non.

Nụ hoa thảo mùi hương càng đậm, trong đầu Tiêu Chiến xuất hiện hình tượng của nó, cuối cùng dừng lại trên nụ hoa của nó.

Sau khi xem qua, Tiêu Chiến liền thấy nụ hoa kia trên dưới đong đưa rồi rơi xuống chậu hoa. Ngón tay cậu nhẹ nhàng xoa xoa thân cây: "Cảm ơn ngươi."

Thân cây uốn lượn, chạm chạm cánh tay cậu.

Tiêu Chiến cảm thấy hơi bất ngờ, may mà thân cây có tính mềm dẻo, không dễ bẻ gãy.

Cậu nhặt lên nụ hoa, không biết nên như thế nào ươm giống, nghĩ nghĩ, thật cẩn thận đặt ở một bên, quyết định đợi chút tra xem rồi mới thử lại.

Sau cùng Tiêu Chiến đem Nụ hoa thảo đặt tới bên cạnh Lạc ti hoa cùng Thấu Cốt Thảo.

Thấu Cốt Thảo phiến lá màu bạc duỗi thẳng, ở trên thân Nụ hoa thảo cắt xuống, nhất thời sợ tới mức hướng bên cạnh uốn lượn.

Tiêu Chiến nhéo nhéo phiến lá của Thấu Cốt Thảo: "Đây là đồng bọn mới, phải ở chung cho tốt."

Trong đầu xuất hiện hình ảnh Thấu Cốt Thảo sản xuất ngưng lộ, tiếp theo, xuất hiện một cái dựng tuyến, bên cạnh một cái đơn giản tự: Phá.

Tiêu Chiến còn không kịp kinh ngạc, đã bị Thấu Cốt Thảo truyền đạt cảm xúc đắc ý của nó đến làm cho dở khóc dở cười, này dựng tuyến, chỉ chính là Nụ hoa thảo a.

Hắn cười nói: "Không nha, Nụ hoa thảo cùng ngươi không giống nhau, không phải sản chất lỏng, phải hảo hảo ở chung."

Phiến lá Thấu cốt thảo run run như đã hiểu, trở về dáng vê mềm mại, quấn lấy Nụ hoa thảo, thân cây run rẩy một lát, phát giác không nguy hiểm mới bình tĩnh trở lại.

Tiêu Chiến cân nhắc, cấp bậc linh thực càng thấp, ý tưởng càng đơn giản a.

Phía trước ba cây linh thực cấp A này bị Tiên ma khoai làm cho sợ tới mức run bần bật, liền tính Tiên ma khoai tỏ vẻ sẽ không thương tổn chúng nó, chúng nó vẫn là cảnh giới một đoạn thời gian.

Không giống Nụ hoa thảo, đảo mắt liền tin tưởng Thấu Cốt Thảo vô hại.

Cậu đứng dậy, nhéo nhéo căn cần đang quấn ở cổ: "Tiên ba ba, ngươi dạy chúng nó biết chữ?"

Tiên ma khoai bắt đầu khoe khoan sự nghiệp phổ cập nền giáo dục của mình: "Học tập, đương nhiên là phải cùng nhau! Chúng nó tuy rằng có hơi ngốc nhưng chậm rãi học, vẫn là có thể học được. Có thể giao lưu, càng tiện."

Phiến lá Long ma đằng chuyển hướng, đánh xuống căn cần đang đun đưa đắc ý: "Ngươi chỉ là không muốn trong lúc ngươi phải học tập thì chúng nó được thanh nhàn mà thôi!"

Tiên ma khoai: "Hừ, mới không phải."

Để cho Nụ hoa thảo cùng linh thực nhóm tùy ý giao lưu, Tiêu Chiến rời khỏi linh thực thất tìm Vương Nhất Bác ăn cơm trưa.

Lúc ăn cơm, tâm tình của Tiêu Chiến rất tốt: "Long thúc thúc nói đằng dịch có thể trực tiếp làm nụ hoa thảo lớn lên, nụ hoa thảo trả lại cho em một cái nụ hoa, đợi chút em phải tìm hiểu cách gieo trồng như thế nào đã."

Vương Nhất Bác: "Không cần quá mệt mỏi," hắn nghĩ đến lời của Lâm Mông nói, cũng cảm thấy thiếu niên quá ít có hoạt động giải trí, "Muốn đi công viên trò chơi không?"

Tiêu Chiến cũng không phải thực cảm thấy hứng thú, ngược lại nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Anh sẽ đi những nơi đó sao?"

"Khi còn nhỏ từng đi."

"Cao trung hay đại học cũng không có cùng bạn bè đi chơi sao?"

Vương Nhất Bác lắc đầu.

"Vậy hai chúng ta cùng nhau đi, chơi vài trò kí©h thí©ɧ một chút."

Nam thần đều bị người khác coi là ' độc hành độc hiệp ', hiển nhiên rất ít cùng mọi người ở chung, ước chừng chỉ ở nhà rèn luyện, rất nhiều trò giải trí đều chưa từng chơi qua. Cậu muốn đem thời gian thiếu niên mà anh ấy bỏ lỡ bù đắp lại.

"Được."

Hai người cơm nước xong, vô cùng cao hứng mà lên mạng tìm hiểu các công viên trò chơi trong thành phố, cùng nhau chọn lựa nơi cảm thấy hứng thú nhất.

·