Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Thành O Thê Của Tổng Tài Nhà Giàu

Chương 84

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hàn Môn Nha Đầu.

84. KHỎI BỆNH.

Từ trước đến nay bác sĩ Mil nổi tiếng là ôn hòa nhưng hiện tại sắc mặt ông đã có chút nghiêm túc: "Vương phu nhân, ta cho rằng chuyện này rất có thể có liên quan đến bà."

Mẹ Vương kinh ngạc: "Sao có thể?"

Bác sĩ Mil không có lập tức giải thích, ông nhìn về phía bác sĩ cấp cứu đưa ra thẻ chứng nhận rồi hỏi chuyện: "Chào bác sĩ, ta là bác sĩ tâm lý của Vương tổng, ta muốn tham gia vào quá trình trị liệu của hắn."

Bác sĩ cấp cứu không giấu nổi vui mừng: "Thật sự quá tốt, có ngươi tham dự, quá trình trị liệu liền càng đơn giản hơn rất nhiều. Bất quá ngươi nên làm thủ tục trước."

Bác sĩ Mil hiểu được quá trình công tác, phi thường lý giải gật đầu, đi theo bác sĩ cấp cứu làm thủ tục đăng ký.

Mẹ Vương đứng ở tại chỗ, không thể tin vào tai mình: "Bác sĩ tâm lý của A Bác? A Bác sao lại yêu cầu bác sĩ tâm lý?"

Tiêu Chiến chỉ nhìn bà một cái, không nói chuyện. Nếu trước đây cậu chỉ là hoài nghi, thì vừa rồi lời bác sĩ Mil nói đã làm cậu khẳng định. Chướng ngại tâm lý của Vương Nhất Bác cùng với mẹ Vương có liên quan mật thiết với nhau.

Bác sĩ cấp cứu và bác sĩ Mil thực mau đã đưa ra phương án điều trị, Vương Nhất Bác được chuyển từ khoa cấp cứu đến đến phòng bệnh VIP.

Vương phu nhân nhìn bác sĩ Mil hồi lâu mới dám hỏi: "A Bác rốt cuộc sao lại thế này?"

Bác sĩ Mil từ tốn trả lời: "Hắn vẫn luôn không muốn cho phu nhân biết, chỉ là ta cùng bác sĩ cấp cứu đều nhất trí cho rằng để điều trị cho hắn yêu cầu phu nhân phải phối hợp một chút. Hắn vẫn luôn đều có tâm lý chướng ngại, khi còn nhỏ không có trị liệu, sau khi lớn lên tình huống càng thêm nghiêm trọng, nhưng là không có khiến cho coi trọng. Ba năm trước khi là bác sĩ tâm lý của phu nhân, trong lúc đó ta chú ý tới vấn đề mà Vương Nhất Bác gặp phải, sau khi tình huống của phu nhân ổn định sau, ta nhắc nhở hắn điều trị nhưng hắn cự tuyệt, hoặc là nói, hắn cảm thấy không cần thiết."

Môi Vương phu nhân phát run: "Tâm lý chướng ngại là gì?"

Mil đáp: "Biểu cảm của Vương Nhất Bác không liên quan đến cảm xúc của hắn biểu hiện ra bên ngoài" Mil giải thích một lần, rồi sau đó khẽ thở dài, "Vương phu nhân, người là nguyên nhân tạo thành chướng ngại. Trên thực tế, không chỉ có như thế, khi còn Vương Nhất Bác trải qua một số chuyện đã để lại tổn thương trong lòng hắn, sẽ bởi vậy gây ra ác mộng làm ảnh hưởng đến giấc ngủ. Vương phu nhân hay đánh chửi, chất vấn, khóc thút thít,... những hành động này sẽ làm hắn hoảng loạn và khẩn trương, tươi cười chỉ là biểu tượng, hắn khẩn trương chính là sau khi hắn cười chính là tiếng quát tháo lớn của bà."

Vương phu nhân vẫn không hiểu nổi: "Tại sao lại trở thành như vậy? A Bác chưa từng nói qua," giọng nói của bà đề cao, "Hắn như vậy cường đại, hắn là người đứng đầu Vương thị, không có khả năng mềm yếu giống bác sĩ nói được!"

Mil nhíu mày: "Vương phu nhân, việc này và tính cách mềm yếu là hai khái niệm khác nhau. Trên thực tế, Vương tổng phi thường ưu tú, nếu không nhìn thấy hắn phát bệnh, ta hoàn toàn không có cảm giác được hắn có chướng ngại tâm lý, hắn là người đứng đầu rất có quyết đoán. Nếu người khác mắc chướng ngại tâm lý như vậy, rất khó có thể làm được hắn."

Nghe bác sĩ Mil nói tới đây, Tiêu Chiến cực kỳ đau lòng, khi đó Vương Nhất Bác mới tám tuổi đã mất cha, mẹ lại nghiêm khắc thậm chí tinh thần của bà còn không bình thường lắm, chung quanh rất nhiều người xấu có ý đồ không tốt, hoàn cảnh này, ngẫm lại quá nặng nề.

Biểu tình của Vương phu nhân ngơ ngẩn, tinh thần phảng phất trong nháy mắt bị rút ra, chỉ để lại một cái vỏ rỗng. Bà lẩm bẩm tự nói: "Tại sao lại như vậy......"

Tiêu Chiếb dò hỏi Mil: "Có cách nào để Vương Nhất Bác tỉnh lại không?"

Mil nói không chắc chắn: "Có lẽ mấu chốt chính là cậu đó Tiêu Chiến, Vương tổng thực để ý cậu. Cho nên cậu hãy cùng hắn trò chuyện nhiều một chút, phối hợp với hương liệu thư giãn, hẳn là sẽ rất nhanh tỉnh lại. Chỉ là,..." Mil chốt hạ "Vì đã chịu kí©h thí©ɧ quá độ, sau khi bệnh nhân tỉnh lại sau, tình huống của hắn có hai loại khả năng, trở nên tốt hơn hoặc là tệ hơn. Tuy là nói như vậy nhưng khả năng sẽ trở nên tệ hơn rất lớn, người nhà phải chuẩn bị tốt tâm lý."

Tiêu Chiến chỉ biết im lặng gật đầu.

Mil nhìn về phía Vương phu nhân: "Khi chưa xác định được tình huống của Vường tổng sau khi tỉnh lại, phu nhân không thích hợp xuất hiện trước mặt hắn."

Thần sắc của Vương phu nhân bỗng trở nên trầm thấp, bà liếc mắt nhìn giường bệnh một cái, xoay người đi ra ngoài.

Bác sĩ Mil đặt hương liệu trên đầu giường rồi cùng bác sĩ cấp cứu rời khỏi phòng bệnh.

Tiêu Chiến đi đến bên giường bệnh ngồi xuống, nhìn Vương Nhất Bác một hồi lâu. Vương Nhất Bác hiện đang nhắm mắt lại, mày khẽ nhíu, trong lúc hôn mê cũng không an ổn.

Hai tay cậu nắm lấy bàn tay của hắn, cúi đầu hôn xuống: "Anh cứ nằm như vậy, em thực lo lắng."

Mặc kệ Tiêu Chiến lải nhải thật lâu, nói rất nhiều nhưng đối phương vẫn không có phản ứng.

Cậu lại nhéo nhéo lòng bàn tay của Vương Nhất Bác mà hờn trách: "Lúc đó em ngã, anh chỉ biết ôm em thôi, không hỏi tay em có đau hay không, anh thật là ngốc!"

"Đau không?" Đột nhiên có một âm thanh từ tính vang lên.

Bỗng chốc Tiêu Chiến nhìn về phía đầu giường, Vương Nhất Bác đã tỉnh, đang dùng ánh mắt thâm tình nhìn cậu, thần sắc hơi hơi có chút hoảng hốt. "Anh có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?"

Vương Nhất Bác khẽ chớp mắt, hoảng hốt tan đi, ánh mắt sáng lên vẫn luôn nhìn Tiêu Chiến: "Không có."

Tiêu Chiến cười rộ lên: "Vậy là tốt rồi, anh đột nhiên hôn mê làm em sợ muốn chết."

Vương Nhất Bác chống tay ngồi dậy đem cậu ôm lấy: "Xin lỗi, về sau sẽ không như vậy nữa."

Hắn buông ra, nhẹ nắm lấy tay cậu, nhìn về phía khuỷu tay trước đó ngã bị va đập. Khuỷu tay chỗ xanh tím một mảnh, có một vài điểm màu trắng li ti, có lẽ là bụi bẩn bám dính.

Mặt Vương Nhất Bác khẽ nhăn lại, nghiêng người bước xuống giường: "Tôi mang em đi xử lý miệng vết thương."

Tiêu Chiến nhanh chóng ngăn động tác của Vương Nhất Bác lại: "Từ từ,..." cậu cười một cái rồi nói tiếp, "Bị thương ngoài da không nghiêm trọng, anh ở chỗ này chờ, em đi kêu bác sĩ, chờ bọn họ kiểm tra cho anh xong thì mới được xuống giường."

Vương Nhất Bác cảm thấy không cần thiết: "Tôi không có việc gì."

"Đây là bệnh viện, bác sĩ nói không có việc gì mới tính". Tiêu Chiến lại nói, thanh âm có chút nhỏ lại, "Trước đó em cảm thấy tình huống của anh không thích hợp lắm nên đã gọi bác sĩ Mil đến. Mẹ anh đã biết chuyện anh bị bệnh rồi."

Vương Nhất Bác trầm mặc một lát: "Như vậy cũng tốt."

Tiêu Chiến nhìn hắn, tầm mắt hai người giao nhau một lúc lâu, không ai nói gì.

Chốc sau, Tiêu Chiến nở nụ cười: "Em đi gọi bác sĩ."

Mil cùng bác sĩ cấp cứu nhanh chóng làm kiểm tra cho Vương Nhất Bác, Mil lại hỏi không ít vấn đề, biểu tình hắn trầm ổn, trả lời đâu vào đấy.

Liền tính trước lúc hôn mê đã lâm vào cảnh tượng sợ hãi lúc còn bé, cảm xúc của Vương Nhất Bác sau khi tỉnh lại cũng rất ổn định.

Mil hơi có chút kinh ngạc, thực mau lại lộ ra vui mừng: "Lực thừa nhận của Vương tổng so với ta đoán trước kia còn mạnh hơn, ta đối với hắn trị liệu quá bảo thủ rồi. Lần này sự xem ra hắn thực thích hợp phương pháp trị liệu trực diện đối mặt với chướng ngại,lấy độc trị độc."

Đôi mắt Tiêu Chiến mở lớn: "Bác sĩ, ý là?"

Mil nói ra chẩn đoán của mình: "Gần nhất một đoạn thời gian, nếu có thể bảo trì trạng thái ổn định trước mắt, cơ bản có thể kết luận, chứng chướng ngại tâm lý của Vương tổng đã khỏi hẳn."

Tiêu Chiến còn chưa tin: "Nói như vậy là cũng có khả năng sẽ tái phát sao?"

Mil gật đầu: "Tình huống hiện tại, có khả năng là sau khi chịu kí©h thí©ɧ, bản năng tự bảo vệ của con người được kích hoạt. Nhưng bệnh tình có thể sẽ lặp lại, nhưng nếu như vậy sẽ rất dễ phát hiện nên cậu cứ yên tâm."

Nghe như vậy Tiêu Chiến mới thả lỏng được phần nào, cậu mỉm cười nhìn Vương Nhất Bác: "Em cảm thấy anh đã tốt hơn rồi, anh sẽ không tự lừa gạt chính mình nữa."

Thần sắc Vương Nhất Bác nhu hòa, khóe miệng khẽ nhếch: "Ừm."

Mil dò hỏi: "Có thể nói về nguyên nhân Vương tổng đột nhiên có chuyển biến không?"

Ánh mắt Vương Nhất Bác dừng ở trên người Tiêu Chiến: "Tiêu Chiến bị thương...... em ấy ở trước mặt tôi ngã xuống. Suy nghĩ của tôi liền bị kinh hoảng và sợ hãi chiếm cứ, phảng phất như tôi đang ở một không gian khác, em ấy cách tôi rất xa. Tiêu Chiến là Omega của tôi, nhưng tôi lại không thể bảo vệ em ấy. Kia một khắc, tôi phi thường rõ ràng ý thức được, bản thân mình không thể giống như khi còn bé tiếp tục né tránh nữa. Tôi phải bảo vệ em ấy." Dừng một chút, hắn hơi hơi nghiêng đầu nói tiếp: "Rất khó dùng ngôn ngữ để diễn tả cảm giác của tôi khi ấy, là một người trưởng thành, sau khi gặp được Omega của chính mình thì tiềm thức sợ hãi đều không thể làm tôi sợ hãi. Tôi có thể thực lý trí, dùng ánh mắt người xem bàng quan nhìn những chuyện đó một cách rất rõ ràng. Hiện tại những chuyện đó đối với tôi không thể tạo thành thương tổn, không có tính nguy hiểm."

Mil cười rộ lên: "Nghe Vương tổng nói như vậy, ta cơ hồ xác định rằng bệnh tình đã khỏi hẳn. Ngài là người rất mạnh mẽ, lần này sự trực diện đối mặt với kí©h thí©ɧ, tương đương với liệu pháp trị liệu cường độ cao. Thật lòng mà nói, có rất ít có thể vượt qua, sau đó khôi phục trấn định."

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Rất chậm." Hắn làm Tiêu Chiến chờ thật lâu rồi.

Bác sĩ Mil lắc đầu, tuy nhiên lại không có số liệu chuẩn xác để phản bác nên đành nói: "Chúc mừng Vương tổng hồi phục. Ta đi trước, có việc gì cứ cùng ta liên hệ."

Vương Nhất Bác ngữ khí thành khẩn: "Cảm ơn bác sĩ."

Còn tiếp.
« Chương TrướcChương Tiếp »