Chương 63

Tác giả: Hàn Môn Nha Đầu.

Editor: Cá.

******

Trong lúc hai người đang tắm rửa, phía sau toà nhà chính office building, có hai cây linh thực nhiều năm đã không gặp đang tưởng niệm về tình bạn.

Chuẩn xác mà nói, là Tiên Ma Khoai kể, Long Ma Đằng nghe.

Tiên Ma Khoai điều khiển ba cái căn đen thui từ dưới nền đất toát ra, bởi vì khoảng cách quá xa, ba cái căn đen thui vươn khỏi mặt đất khoảng cách ước chừng chỉ có mười centimet, cũng may nó vô cùng linh hoạt, không ngừng biến ảo hình dạng, phóng thích chút ít hương khí, cùng bạn tốt câu thông.

Tiên Ma Khoai: " Thật giận mà! Nhiều năm như vậy, ngươi nhìn thấy ta cũng không muốn chào hỏi, còn rảnh nghĩ không muốn bị nhân loại phát hiện. Quá đáng! Ngươi có biết ta tìm ngươi bao lâu hay không? Thật đáng buồn! Chỉ có ta nhớ ngươi, ngươi lại không nghĩ tới ta."

Long Ma Đằng: "Đình chỉ hành vi chỉ trích ngu xuẩn của ngươi lại đi. Bị nhân loại phát hiện, có nhục thân phận Long Ma Đằng của ta không chứ? Mà người ngươi tìm không phải ta, là con trai của ngươi. Thế ngươi rằng ta vẫn luôn ở chỗ này là vì cái gì?"

Tiên Ma Khoai bày ra một dấu chấm hỏi lớn.

Long Ma Đằng quấn bên người một gốc cây hơi phát ra lục quang: "Đây là hiệp hội đăng ký linh thực, con trai ngươi bị nhân loại mang đi, ngươi bị phát hiện, khẳng định sẽ đến nơi này."

Căn đen thui vui sướиɠ mà đong đưa: "Ta biết mà, ngươi cũng là nghĩ cho ta, ngươi là đồng bọn tốt nhất của ta!"

Long Ma Đằng: "Đình chỉ hành vi cười ngây ngô của ngươi lại đi, nếu không phải vì ta ở trong rừng rậm nhàm chán, ở đây người đến người đi, ta cũng sẽ không vẫn luôn đợi ở đây đâu."

Tiên Ma Khoai: "Hắc hắc hắc, ngươi chính là vì ta."

Long Ma Đằng: "Ngươi có thể đi rồi, về sau cũng không cần liên hệ."

Căn đen thui quấn lấy dây leo nhỏ: " Không được, ngươi và ta cùng nhau đi."

Long Ma Đằng: "Nhân loại sẽ huỷ hoại chúng ta."

"Sẽ không, con trai ta sẽ không làm như vậy!"

"Đó là nhân loại, không phải con trai ngươi."

"Chính là con trai của ta mà, ngươi không cảm giác được sao? Hơi thở trên người nó, cùng ta giống nhau."

"Ngu xuẩn. Ngươi và ta cùng nhau trở về rừng rậm."

"Không được, con trai ta mới mười chín tuổi, quá nhỏ, ta phải bảo hộ nó, ngươi cũng là trưởng bối của nó, ngươi phải cùng ta bảo hộ nó."

"...... Bảo hộ bao lâu?"

"Chúng ta bao nhiêu tuổi rồi? 1800 hay là 1600? Ít nhất muốn chiếu cố đến 600 tuổi đi."

"Ngươi đang mơ sao? Nó nhiều nhất sống chỉ được 300 tuổi."

Biểu tình rơi lệ tràn ngập trong đầu của Long Ma Đằng.

"Đình chỉ hành vi khóc lóc đáng xấu hổ của ngươi lại đi, nhân loại chính là sinh sinh tử tử như vậy."

"Thời gian ta có thể bồi nó quá ít, nên hiện tại càng không thể rời đi, ngươi và ta cùng nhau bảo hộ nó, chờ nó không còn nữa, chúng ta sẽ trở về rừng rậm."

Long Ma Đằng không phản ứng.

Căn đen thui quơ quơ, đưa cho Long Ma Đằng xem hình ảnh nó đang nghỉ ngơi trong dịch dinh dưỡng: "Dịch dinh dưỡng uống siêu ngon, không cần đi săn thú, vô cùng nhàn nhã. Ngươi không phải thích đồ vật của nhân loại sao? Ta nói con trai ta cho ngươi vòng tay cá nhân."

"Trước nói cho rõ, nếu là nhân loại muốn động thủ với chúng ta, chúng ta phải nhanh chóng chạy về rừng rậm."

"Con trai ta sẽ không làm như vậy!"

"Không đáp ứng? Ta hiện tại liền trở về rừng rậm, không hẹn gặp lại!"

"Ta đáp ứng, ta sẽ bảo hộ ngươi!"

·

Lúc này Tiêu Chiến hoàn toàn không biết chính mình bị vị " ba ba từ trên trời rơi xuống " kia tìm cho một cái bảo tiêu. Sau khi tắm rửa xong lại nhịn không được muốn chạy sang phòng của Vương Nhất Bác, cùng lắm thì ngày mai không ra ngoài.

Trên đường đi lại ngửi thấy hương thơm nồng đậm của Tiên Ma Khoai.

Chuyện gì lại cao hứng như vậy?

Nghi hoặc chợt lóe qua, nhưng cậu cũng không có nghĩ nhiều, đến phòng Vương Nhất Bác vừa vào cửa đã bị hắn ôm vào lòng.

Hương rượu vang đỏ ập vào mặt, chân cậu thoáng chốc mềm nhũn, sau gáy nóng lên, mùi vị cam quýt bạc hà cuồn cuộn không ngừng phát ra.

"Ngươi cũng gỡ miếng dán ra sao?"

Lúc tắm rửa đều phải gỡ ra mà, cậu lại hỏi ngốc gì thế nhỉ?

Vương Nhất Bác trầm thấp mà ừ một tiếng, đem cậu bế lên đi đến phòng ngủ.

Tiêu Chiến cọ cọ trên vai hắn, toàn thân nhiệt độ tiếp tục lên cao, phần tuyến thể sau gáy xao động, thân thể cảm thấy hư không, muốn cùng đối phương càng gần sát một chút.

Đem cậu đặt trên giường xong Vương Nhất Bác lại rời đi.

Thấy hắn đứng dậy, cậu theo bản năng tay chân quấn lấy: "Không...... Đừng rời đi."

Nói xong, mày nhíu lại, nghiêng nghiêng đầu tự hỏi sao tự dưng mình lại dính người như vậy?

Động tác đứng dậy của Vương Nhất Bác bị dừng lại, thanh âm khàn khàn trầm ổn: "Được, tôi không rời đi."

Hắn khom lưng, duỗi tay cầm lấy ly nước từ tủ đầu giường: "Uống miếng nước trước."

Tiêu Chiến cực kỳ nghe lời, uống nửa ly nước, cảm thấy khô nóng trong thân thể đã tiêu tán bớt phần nào.

Môi ướŧ áŧ bị, cậu mím mím, nhẹ giọng cười: "Em không khống chế được phản ứng của mình."

Vương Nhất Bác đặt ly nước về chỗ cũ, ngón tay nhẹ nhàng cọ xát sau gáy của cậu, thanh âm ám ách: "Tôi cũng khống chế không được."

Trong không khí mùi vị tin tức tố của cả hai càng thêm nồng đậm, quấn quýt ở bên nhau, nhiệt độ bỗng chốc tăng cao, trong phòng âm thanh thở dốc càng thêm rõ ràng.

Suy nghĩ của Tiêu Chiến hỗn tạp, hoàn toàn không thể tự hỏi một cách rõ ràng. Đột nhiên, chỗ tuyến thể truyền đến đau đớn, đôi mắt cậu khẽ nhếch, mãnh liệt mà phức tạp cảm thụ thủy triều hướng mình đánh úp, thân thể nhịn không được nhẹ nhàng run lên.

Nơi làn da mềm mại phía sau cổ vết cắn chồng chất, nhưng cậu lại không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn muốn nhiều hơn.

Sờ, liếʍ, hôn, cắn.

Mỗi cử chỉ của Vương Nhất Bác đều giống như ấn chìm cậu vào trong du͙© vọиɠ.

Hồi lâu sau, căn phòng mới an tĩnh trở lại, mặc dù Vương Nhất Bác chỉ gặm cắn tuyến thể nơi gáy cổ của Tiêu Chiến mà thôi, nhưng cậu cũng không còn sức lực gì, bất quá tinh thần thực không tồi, cảm giác cũng vô cùng thư sướиɠ.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng cọ xát mái tóc mềm mại của người trong lòng, dư vị khi đánh dấu đối phương vẫn còn tàn lưu bên người hắn: "Có ổn không?"

Tiêu Chiến khẽ cựa mình tìm một vị trí thoải mái trong lòng Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Lời vừa phát ra cậu liền xấu hổ nhắm tịt mắt, thanh âm vẫn còn chút tìиɧ ɖu͙©, giống như đang rêи ɾỉ, nhớ tới nguyên nhân biến giọng, sắc mặt cậu càng đỏ.

Có điểm thẹn thùng.

Tầm mắt Vương Nhất Bác từ trên mặt cậu đảo qua, trong mắt mang theo ý cười, một lần nữa rót một ly nước ấm cho cậu, chờ cậu uống xong lại tha cậu đi phòng tắm tẩy rửa lại một lần.

Lúc trở lại trên giường, toàn thân Tiêu Chiến thoải mái mát mẻ, chỉ là hoàn toàn không sức lực, trực tiếp liền ngủ.

Biểu tình của Vương Nhất Bác trước nay chưa từng nhu hoà như lúc này, ở giữa trán của Tiêu Chiến hôn xuống, ôm lấy cậu đi vào giấc ngủ, một đêm vô mộng.

Sáng sớm lúc tỉnh lại, Vương Nhất Bác hơi giật mình, hắn đã thật lâu không có ngủ ngon như vậy.

Hắn hơi cúi đầu, thiếu niên nằm nghiêng, đôi mắt nhắm, lông mi cong dài, gương mặt trắng nõn phiếm hồng khỏe mạnh, vô cùng đẹp.

Bầu không khí yên tĩnh lại ấm áp, làm nội tâm hắn cũng ấm áp theo, thật sự thích loại cảm giác này.

Hắn không có lên tiếng, cũng không có làm bất luận động tác gì, chỉ chuyên chú mà nhìn thiếu niên.

Ước chừng một giờ sau, cửa phòng truyền đến động tĩnh, tầm mắt hắn quét về phía cửa, động tác thực nhẹ xuống giường, mở ra cửa phòng.

Tiên Ma Khoai điều khiển hai cái căn đen thui ở cửa trước sau vặn vẹo, đang chuẩn bị lại lần nữa gõ gõ thì cửa đã mở ra, phải khống chế lắm mới có thể không gõ vào trán hắn.

Ngay sau đó nó hướng tới chỗ trống bên trái của Vương Nhất Bác uốn éo, muốn đi vào. Nhưng tốc độ tay của Vương Nhất Bác cực nhanh bắt lấy hai cái căn, thấp giọng nhắc nhở: "Em ấy còn đang ngủ."

Sau khi Vương Nhất Bác rời giường, Tiêu Chiến theo bản năng hướng về phía hắn nhưng lại không cảm giác được độ ấm quen thuộc.

Mi mắt cậu giật giật, duỗi tay sờ soạng bên cạnh, trống rỗng.

Cậu mở mắt, môi chu chu ra, trong khoảng thời gian ngắn cư nhiên không biết nên xưng hô như thế nào để gọi người.

Vương tổng thì quá mới lạ, Vương tiên sinh nghe có chút xa cách, A Bác mẹ hắn kêu, cậu cũng kêu như vậy cảm giác rất kỳ quái.

Cậu vừa suy nghĩ lung tung vừa đứng dậy, cơ thể khuyết thiếu vận động vì ngày hôm qua hoạt động quá mức mà mềm nhũn không có sức lực.

Thật sự phải lên kế hoạch rèn luyện mới được.

Vương Nhất Bác nghe được động tĩnh, buông căn đen thui ra mà đi đến mép giường, thần sắc mang theo khẩn trương: "Nơi nào không thoải mái?"

Tiêu Chiến bóp bóp phần thịt nơi đùi: "Toàn thân mềm nhũn, do ngày thường em rèn luyện quá ít."

Lúc nói chóp tai của Tiêu Chiến nhịn không được đỏ lên, mặc dù hôm qua bởi vì là lần đầu tiên nên Vương Nhất Bác đã khắc chế lắm rồi, nhưng cậu lại quá nhiệt tình, cuối cùng song song mất khống chế.

Khi Omega lâm vào tìиɧ ɖu͙©, thật sự rất đáng sợ.

Hiện tại hồi tưởng lại lúc ấy bản thân đối với Vương Nhất Bác sinh ra vội vàng khát vọng cảm thụ, tim đập càng nhanh hơn.

Nhận ra được Tiêu Chiến đang ngượng ngùng, dù có chủ động thế nào đi nữa thiếu niên cũng là một Omega, thế nên Vương Nhất Bác săn sóc không nói gì khiến cậu quẫn bách thêm, ngồi ở mép giường, đưa tay xoa bóp eo cho cậu.

Hai cái căn đen thui một cái quấn lấy cổ tay Tiêu Chiến, một cái đứng ở bên cạnh xoắn xoắn, bộ dáng vô cùng cao hứng.

Trong đầu Tiêu Chiến hiện lên hình ảnh căn đen thui quấn lấy một cây cỏ.

Cậu nhớ lại chuyện tối hôm qua, không thể xác định nên hỏi: "Nó chính là đồng bọn tối hôm qua ngươi tìm sao?"

Căn đen thui gật gật.

Cho nên nói, tối hôm qua khi Tiên Ma Khoai chia sẻ cho cậu thấy hình ảnh quá khứ, cậu đã hoàn toàn chú ý sai rồi? Những hình ảnh đó điểm giống nhau không phải là Tiên Ma Khoai và dây đằng kia mà là một cây cỏ?

Cũng không đúng a, Tiên Ma Khoai còn đặc tả một loại dây đằng mà.

"Ngày hôm qua người cho ta xem dây đằng là có ý gì?"

Trong đầu Tiêu Chiến lại xuất hiện hình ảnh Tiên Ma Khoai và đồng bọn kia tay nắm tay.

Đồng thời căn đen thui đang quấn lấy tay cậu hơi dùng sức, muốn kéo cậu ra bên ngoài.

Tiêu Chiến nhìn thời gian, đã hơn 8 giờ rưỡi.

Cậu bắt lấy tay Vương Nhất Bác: "Xong rồi, chúng ta dậy muộn như vậy, mấy người Diệp Lỗi sẽ không biết chúng ta làm cái gì đi?"

"Em sợ bị người khác biết?"

"Không phải, chính là có chút ngượng ngùng."

Bàn tay của Vương Nhất Bác nhẹ chạm vào gáy cổ của Tiêu Chiến, cậu theo bản năng rụt rụt cổ lại.

"Bọn họ đều đã biết rồi, trên người của em có mùi vị của tôi."

"Ờ há, em thiếu chút nữa đã quên."

Này cũng không phải là hiện đại, cậu hiện tại là một Omega.

Cậu nheo nheo mắt, ôm lấy gáy cổ của Vương Nhất Bác ngửi ngửi, bất mãn: "Trên người của anh không có mùi của em."

"Đối với Alpha thì trong vòng một tuần sau khi đánh dấu tạm thời tin tức tố sẽ cực kỳ ổn định, chỉ có thể mất khống chế vì Omega mà mình đã đánh dấu thôi."

"Đây là khoảng thời gian mà đánh dấu tạm thời có tác dụng sao?"

Vương Nhất Bác gật đầu.

"Vậy, khi đánh dấu vĩnh viễn, anh thật sự sẽ,...sẽ hình thành kết gì đó sao?"

"Ừm."

Hô hấp của Vương Nhất Bác hơi ngưng trệ, hắn đem người ôm lấy, đi vào phòng tắm, không chuẩn bị tiếp tục vấn đề này.

"Tắm rửa muốn tôi hỗ trợ không?"

"Không cần, em có thể tự làm."

"Bữa sáng muốn ăn cái gì, tôi sẽ đặt bên ngoài giao đến."

"Bánh bao thịt, cháo thịt nạc cùng trứng vịt Bắc Thảo."

"Thêm một trái bắp nhé? Ăn thêm chất xơ mới tốt."

"Em ăn không hết đâu."

"Không quan hệ, có tôi ở đây."

Vương Nhất Bác xoa xoa mái tóc mềm mại của Tiêu Chiến, đi ra ngoài cầm quần áo đến cho cậu tắm rửa, sau đó lại đi ra ngoài.

Tiêu Chiến nhéo nhéo căn đen thui: "Ngươi cũng đi ra ngoài."

Căn đen thui buông cậu nhảy ra ngoài, nó vây quanh Vương Nhất Bác, đảo qua đảo lại, quan sát 360 độ không góc chết.

Vương Nhất Bác nhìn thấy hành động của nó cũng không phản ứng gì, hắn biết chỉ số thông minh của nó rất cao, chỉ cho rằng nó tò mò, lưu loát đặt cơm, lại cho người máy quét dọn phòng ở.