Chương 11

Lục U Minh thực sự bị gọi đến mức đau tai, không thể không mở mắt, vô thức chưa kịp thay đổi vẻ mặt, ánh mắt lộ ra chút sắc bén, làm Đậu Đậu sợ đến mức lùi lại, mặt tái nhợt.

Lục U Minh nhìn động tác của cậu ta, dừng lại, rồi cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ của mình, quay đầu nhìn Quân Quân bên cạnh, cảm giác nhận thức sai lệch dần trở lại, ánh mắt cũng điều chỉnh lại, dần dần trở về vẻ mặt của một đứa trẻ, rồi quay đầu cười gượng với Đậu Đậu: "Đậu Đậu, lần sau đừng gọi tớ như thế, tớ hay cáu khi mới ngủ dậy, ba tớ cũng không dám làm ồn khi tớ đang ngủ."

Đậu Đậu ngơ ngác chớp chớp mắt, hai tay muốn trốn và chân muốn bước ra ngoài từ từ thu lại, ngây ngốc tin tưởng, thở phào: "Thì ra là vậy. Vậy cậu cáu khi thức dậy ghê thật đấy?"

"Haha, đúng vậy." Lục U Minh gật gù, quay đầu tình cờ thấy Quân Quân lạnh lùng bên cạnh đang đọc một cuốn truyện tranh tiếng Anh.

Hắn liếc qua một cái, hình như là "Hoàng tử bé"?

Đậu Đậu thấy cuối cùng cũng gọi được người dậy, liền lấy đồ chơi Ultraman của mình ra chia sẻ với hắn, tiện thể khoe khoang: "U U! Teng tèng! Nhìn này, ba tớ thưởng cho tớ đóng vai chính trong buổi biểu diễn tốt nghiệp, mua cho tớ Ultraman Decker! Cậu thấy có ngầu không!"

"Decker?" Lục U Minh nghe thấy kỷ niệm thời thơ ấu, quay đầu lại, cầm lên chơi một chút, nhấn nút còn phát ra âm thanh, đồ chơi tỉ lệ thật được chế tạo tỉ mỉ, thực sự rất ngầu.

Hắn gật đầu, tán thưởng: "Ngầu thật."

Quân Quân nghe thấy, hơi nghiêng đầu, rõ ràng rất muốn chơi, nhưng chỉ lén lút liếc nhìn một cái.

Lục U Minh bắt gặp ánh mắt của cậu nhóc, trong lòng thấy thú vị, cố tình trêu: "Quân Quân, cậu cũng muốn chơi sao?"

"Tớ không chơi." Quân Quân quay đầu đi, không thèm nhìn lấy một cái, cho dù có nhìn thì cậu cũng không thể để mẹ mua cho mình, bởi vì những món đồ chơi đó quá đắt.

Đậu Đậu sợ U U thật sự đưa đồ chơi của mình cho Quân Quân, vội vàng đưa tay ra giật lại: "Ôi chao! Cậu đừng đưa cho cậu ấy chơi, nếu làm hỏng thì ba tớ chắc chắn sẽ mắng tớ! Hơn nữa, cậu ấy chưa bao giờ thích chơi những thứ này. Mẹ cậu ấy nghèo như vậy, làm sao mà mua nổi…"

Lời của Đậu Đậu đột nhiên dừng lại khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lục U Minh lướt qua, cậu ta tự động ngậm miệng lại.

Quân Quân đứng phắt dậy, cầm bình nước nhỏ của mình, đi thẳng ra ngoài mà không quay đầu lại.

Lục U Minh không ngờ lại xảy ra chuyện này, điều quan trọng nhất là, hắn quay đầu lại nhìn Đậu Đậu, đứa trẻ mới bây lớn này sao lại có tâm lý kỳ thị như vậy?

Chẳng lẽ đây là bệnh chung của những đứa trẻ con nhà giàu?

Hắn tức giận không chịu nổi, tiến lên trước, dùng hai tay nhỏ véo má Đậu Đậu, cố tình hạ giọng nói: "Đậu Đậu, cậu ra đây với tớ một chút."

Đậu Đậu giật bắn mình, sợ đến mức toàn thân run rẩy.

Điều này chẳng khác gì khi bố cậu tức giận, gọi cậu bằng tên đầy đủ!

Đậu Đậu run rẩy theo sau U U ra khỏi lớp học, tìm đến ban công ở góc sau và đứng yên.

Lục U Minh lười biếng nâng mí mắt lên liếc cậu ta một cái, trước tiên làm cậu ta sợ hãi. Đậu Đậu tự kích hoạt bản năng tự vệ: "U U! Tớ sai rồi! Xin lỗi!"

"Cậu sai rồi? Ồ, sai ở đâu?"

Lục U Minh nhanh nhẹn leo lên thùng giấy nhỏ trên ban công, ngồi xuống, đung đưa hai cái chân nhỏ, với tay nhổ một cọng cỏ đuôi chó trong bồn hoa bên cạnh để chơi, khí chất tỏa ra đầy quyền lực, nhìn thoáng qua thì chỉ là hai đứa trẻ, rất mâu thuẫn nhưng lại khiến Quân Quân vừa lấy nước xong ở hành lang bên kia nhìn thấy cảnh này cảm thấy… kỳ lạ.

Đây là sao nhí sao? Diễn xuất giỏi thật, giống như người lớn vậy.

Đậu Đậu cúi đầu, bặm môi nói: "Tớ không nên ích kỷ, không chịu chia sẻ đồ chơi với Quân Quân…" Cậu ta có thành kiến với Quân Quân, tự cho rằng sắp lên tiểu học rồi, càng không muốn gọi cậu ấy là "Quân Quân" mà thích gọi tên đầy đủ hơn.

Lục U Minh lắc lắc cọng cỏ đuôi chó trong tay, hừ lạnh: "Đồ chơi là của cậu, cậu muốn cho mượn thì cho, không tính là sai."

Trong lòng Đậu Đậu biết rõ, nắm chặt tay bên cạnh, không phục nhưng bị khí thế của U U áp đảo, vẫn phải cúi đầu, mặt đỏ lên: "Tớ, tớ không nên coi thường cậu ấy! Như vậy được chưa?"

"Cậu có tiền, ba cậu có tiền, liên quan gì đến cậu ấy?" Lục U Minh chậm rãi mở miệng, "Bây giờ cậu khinh thường Quân Quân, làm sao biết được sau này cậu ấy có thể sẽ giỏi hơn cậu, thậm chí còn giàu hơn cậu? Hơn nữa, cho dù cậu có tiền hay không, cũng nên tôn trọng người khác."

Hắn thấy đứa bé càng lúc càng cúi đầu vì xấu hổ, liền nở một nụ cười ngây thơ như trẻ con, trêu chọc nó: "Cậu còn thích Ultraman nữa, nhưng lại không hề chính nghĩa."

Cuối cùng, hắn đưa ra "vũ khí tối thượng" mà lũ trẻ con sợ nhất: "Đậu Đậu, nếu cậu còn làm như vậy nữa, tớ sẽ ghét cậu, không chơi với cậu nữa."

Đậu Đậu nghe vậy, toàn thân cứng đờ, mặt tái nhợt vì sợ hãi, cậu ta rất thích U U, nếu U U không làm bạn với cậu ta nữa thì thật khủng khϊếp!

"Không! Tớ, tớ sai rồi U U!" Đậu Đậu tiến lên ôm lấy cái chân nhỏ đang đung đưa của Lục U Minh, nước mắt trực tiếp trào ra, "Cậu đừng không chơi với tớ!"

Lục U Minh cũng giật mình, hắn thích trẻ con, nhưng sợ nhất là trẻ con khóc.

Gậy ông đập lưng ông rồi.

"Thì, thì cậu xin lỗi Quân Quân, tớ sẽ chơi với cậu... Không được khóc nữa!"

Lục U Minh đau đầu, vừa ngẩng đầu lên, đã chạm phải ánh mắt của cậu nhóc đối diện.