Chương 6

Lúc ăn tối, có một nha hoàn mập mạp mang hộp thức ăn đến.

Nha đầu tầm mười một mười hai tuổi, đặt hộp thức ăn lên bàn rồi nói: “Giản Ninh thiếu gia, ăn xong nhớ đặt hộp thức ăn ở sân, lát nữa sẽ có người đến thu.”

Nha đầu nói xong cũng nhún nhảy rời đi mà không đứng lại hầu hạ, thái độ khác hẳn với những nha hoàn trong đại sảnh buổi trưa.

Giản Ninh đã quen với việc tự lập enne cũng không để ý nhiều. Y mở hộp thức ăn, bên trong có một bát thịt kho măng, một đĩa trứng xào dưa leo, canh rau cùng với hai bát cơm. So với ở quê cũng không tệ nhưng so với sơn hào hải vị buổi trưa thì lại khác xa.

Giản Ninh nhướng mày, nhận ra điều gì đó nên nhìn Giản An.

Giản An là hài tử sáu tuổi nên có suy nghĩ đơn giản, chỉ lấy từng đĩa trong hộp thức ăn ra đặt lên bàn rồi còn vui vẻ nói: “Ca! Tối nay lại có thịt kho ăn! Không biết Vương bà bà ở nhà ăn gì?”

“Không cần lo cho Vương bà bà, bà ấy sẽ tự chăm sóc tốt bản thân.” Giản Ninh nói.

Trước khi đi y đã để lại toàn bộ linh thạch cho Vương bà bà, dù bà ấy có ăn thịt hàng ngày thì cũng đủ dùng trong nửa năm.

“Ca, ca ăn đi.” Giản An gắp một miếng thịt kho vào bát Giản Ninh, thấy Giản Ninh ăn một miếng mới vui vẻ cầm đũa lên ăn, còn múc một muỗng canh rồi nói: “Ngon quá!”

Thấy Giản An vui vẻ, Giản Ninh cũng không muốn truy cứu thêm. Dù sao bây giờ Giản gia cũng không thiếu đồ ăn cho họ, chỉ cần Giản An học hành thuận lợi thì cũng coi như đã kiếm hời rồi.

Tối đến, đợi Giản An ngủ, Giản Ninh mới về phòng mình.

Sau khi đóng cửa, y gọi Môi Cầu ra khỏi thức hải.

“Chỗ này quá gần Lạc Tiêu Nhiên, liều lĩnh tu luyện ma công sẽ bị phát hiện.” Môi Cầu bất đắc dĩ nói: “Thôi vậy, trước khi Lạc gia rời đi, ngươi hãy luyện bộ Dẫn Khí Kiện Thể Thuật kia đi.”

Giản Ninh gật đầu... Bắt đầu luyện tầng ba của Dẫn Khí Kiện Thể Thuật.

Y ngồi xếp bằng, hấp thu linh khí lục sắc trong không khí vào đan điền. Dần dà linh khí lục sắc càng tụ lại nhiều hơn và trở thành làn sương lục sắc.

Giản Ninh chậm rãi hít thở, nén làn sương lục sắc vào đan điền, sương lục sắc cũng dần bị hấp thu hết. Những sợi dây leo thô to run lên, chẳng mấy chốc đã mọc ra mầm non xanh.

Giản Ninh mở mắt ra, chỉ trong một nén hương đã luyện thành Luyện Khí kỳ tầng ba.

Giản Ninh không dám luyện tiếp, sợ luyện quá nhanh lại bị nghi ngờ.

Nguyên thần và đạo tâm của y mang đến từ kiếp trước vẫn ở mức Độ Kiếp kỳ đỉnh phong. Chỉ là ngày thường sát khí ở gần Lăng Thủy thành rất ít nên tiến bộ cũng rất chậm.

Thế nhưng linh khí ở Lăng Thủy thành rất nhiều, đặc biệt là dưới phủ Giản gia có chôn linh mạch hạ đẳng. Giản Ninh chỉ cần vận khí thì linh khí cũng chảy ồ ạt vào kinh mạch của y.

Chính vì vậy mà y mới có thể nhanh chóng đạt đến Luyện Khí kỳ tầng ba, chỉ sợ luyện thêm vài giờ nữa sẽ đột phá đến Trúc Cơ.

Giản Ninh lăn ra ngủ... Sáng hôm sau y bị Giản An gọi dậy.

Vừa qua giờ Dần, Giản An đã thay đồng phục của Giản gia. Bộ đồng phục nhỏ nhắn mặc trên người Giản An trông rất vừa vặn.

Bữa sáng cũng rất đơn giản, chỉ có hai đĩa rau nhỏ và một bát cháo loãng. Giản Ninh và Giản An không chê bai, ăn sáng sớm rồi ngồi chờ ở sân.

Tuy nhiên đợi mãi đến khi mặt trời lên cao, giờ Thìn đã qua mà vẫn chưa thấy người đến đón bọn họ nhập học.

Giờ học ở thôn học bắt đầu vào giờ Mão ba khắc, dù tộc học có trễ chút cũng không thể qua giờ Thìn mà không vào học được.

Giản Ninh thấy không đúng, e rằng người Giản gia sắp xếp đến đón bọn họ nhập học đã khinh thường bọn họ, mải chơi nên quên mất. Y bảo Giản An ở sân đợi còn mình thì đi dò hỏi.

Giản Ninh ra ngoài, tùy ý tìm một nha hoàn hỏi đường thì biết tộc học của Giản gia đặt ở phía tây. Mỗi ngày đều bắt đầu học vào giờ Mão ba khắc.

Y đi mất khoảng một nén hương thì đến cổng tộc học.

Trước cổng chính khí thế có vài hộ vệ đang đứng canh chừng. Bên trong linh khí dày đặc, có vài biệt viện xếp đặt xen kẽ để dạy những đệ tử ở các độ tuổi khác nhau.

Giản Ninh hít sâu bước vào trong viện, vì y mặc đồng phục của nội môn nên không ai cản trở.

Y vừa đến gian viện gần cổng nhất đã nghe thấy tiếng đọc sách vang lên. Trong thư viện rộng lớn có khoảng mười hài tử tầm sáu bảy tuổi, có một phu tử và cũng là tu sĩ Trúc Cơ đang cầm sách dạy bọn nhỏ học chữ.

Chắc đây là gian viện Giản An sẽ học, Giản Ninh thầm nghĩ.

Lúc này quản sự mặc áo bào lam của tộc học vội vã đi đến hỏi Giản Ninh: “Vị thiếu gia Giản gia này trông rất lạ mặt, hình như chưa từng gặp đúng không? Ngài đến tộc học tìm người sao?”

Giản Ninh lắc đầu, lúc này mới kể việc y và Giản An nhập học cho quản sự nghe.

Ai ngờ quản sự lại tỏ vẻ bối rối: “Học trò mới? Trong tộc không có thông báo cho ta việc này.”

Hóa ra những người đến tộc học đều phải có thư tín của Giản gia. Quản sự tộc học dựa vào thư tín này mới có thể sắp xếp vào viện lạc thích hợp.

Thế nhưng quản sự tộc học lại không nhận được thư tín của Giản Ninh và Giản An. Vì vậy tộc học không có sắp xếp cho bọn họ nhập học, đương nhiên cũng không có người đến đón bọn họ nhập học.

“Giản đại lão gia mới đón chúng ta về hôm trước, còn đích thân hứa sẽ cho ta và đệ đệ vào tộc học.” Giản Ninh suy nghĩ rồi nói với quản sự: “Ngài ấy bận việc, e là quên mất rồi, làm phiền quản sự sắp xếp trước, đợi gia chủ rảnh lại nhờ ngài ấy bổ sung thư tín.”

“Điều này...” Quản sự do dự. Tộc học luôn làm việc theo quy củ, chưa từng có chuyện nhập học trước rồi bổ sung thư tín sau...

Ông ta đang phân vân thì thấy vài thanh niên mười lăm mười sáu tuổi đi tới. Người dẫn đầu không ai khác mà là Giản Tư Tề và hai trưởng tử tam phòng có quan hệ tốt với hắn ta.

“Đừng tin lời hắn ta.” Giản Tư Tề nói với quản sự: “Bọn họ chỉ là con riêng của Giản gia, được đón về nuôi đã là lòng tốt của gia chủ, trong nhà không có ý định cho bọn họ vào tộc học.”

Hắn ta nhìn Giản Ninh từ đầu đến chân, hả hê nói: “Giản Ninh, ngươi thật sự nghĩ mình có thể biến thành phượng hoàng sao? Tộc học, ngươi đừng mơ nữa, ngươi và đệ đệ ngươi không xứng!”

“Chân ngươi hồi phục nhanh vậy à?” Giản Ninh lạnh lùng nhìn Giản Tư Tề, lên tiếng hỏi thăm.

“Ngươi!” Sắc mặt Giản Tư Tề tái mét, dường như nơi bị cây gai xiên đâm qua chân vẫn còn đau nhói.

“Đây là Giản gia, ngươi muốn đánh nhau với ta ở đây sao?” Giản Tư Tề nghiến răng nói.

Lúc này đúng lúc là giờ nghỉ giải lao, nghe thấy tiếng cãi vã nên nhiều đệ tử nội môn đều chạy ra hóng hớt.

Giản Ninh nhìn quanh rồi nghĩ rằng... Chi bằng làm ầm lên với Giản Tư Tề ở đây.

Nghe Giản Tư Tề nói thế thì y cũng biết Giản gia đã thay đổi ý định... Dù sao ở lại Giản gia cũng không thể vào tộc học, chi bằng làm lớn chuyện lên, để Giản gia đuổi y và Giản An đi.

Y đang nghĩ vậy thì vài đệ tử trẻ tuổi mặc áo trắng đi tới. Bọn họ đều là đệ tử cấp thấp của Lạc gia, trước đó đã gặp y ở ngoại thành.

Nhân dịp mấy ngày này phải chuẩn bị cho việc rèn luyện, đệ tử Lạc gia cũng đến tộc học Giản gia nghe giảng. Bọn họ nghe thấy tiếng cãi vã nên mới tò mò đến xem.

“Lại là ngươi?” Thiếu nữ anh khí dẫn đầu nhìn thấy Giản Tư Tề thì tỏ vẻ chán ghét, đây là người đã hỏi chuyện với Giản Ninh ở ngoại thành.

Giản Tư Tề sợ người của Lạc gia, vừa thấy bọn họ là đã chạy mất dạng.

“Đây là có chuyện gì thế?” Thiếu nữ anh khí hỏi quản sự. Quản sự rất kính trọng người Lạc gia nên đã kể lại mọi chuyện.

Thiếu nữ anh khí mới nhìn sang Giản Ninh, ngẩn người nhìn chằm chằm vào mặt y rất lâu rồi mới nói: “Hóa ra ngươi là tiểu tử hôm đó. Không ngờ ngươi lại lớn lên thế này.”

Lớn lên thế nào? Giản Ninh thấy rất khó chịu... Ánh mắt thiếu nữ anh khí cứ nhìn chằm chằm vào mặt y...

Thật sự là đi đâu cũng gặp người Lạc gia.

Thiếu nữ đỏ mặt nói tiếp: “Ta tên là Lạc Uyển Anh, đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau...”

*

Lôi kiếp màu tím giáng xuống đánh thẳng vào trong Tử Vân điện.

Hai tu sĩ Độ Kiếp đỉnh phong đang giao chiến trong điện.

“Không ổn! Chưởng môn sư tôn muốn độ kiếp rồi!”

“Sao lại vào lúc này!”

...

“Sư phụ!” Linh kiếm Phi Tuyết dưới chân Lạc Tiêu Nhiên suýt bị cuốn vào xoáy nước, nếu không phải hắn dùng linh lực Nguyên Anh đỉnh phong áp chế thì sợ rằng hắn cũng bị cuốn vào vòng xoáy linh lực đó.

Lại có lôi kiếp đánh xuống, Tử Vân điện đột nhiên phát sáng, chiếu sáng cả bầu trời.

Ngay sau đó vòng xoáy linh lực cũng yếu dần, dao động linh lực trong Tử Vân điện dần bình ổn lại, mây đen trên trời cũng tan biến. Linh lực không kịp hấp thu lan tỏa rồi thấm vào cả ngọn núi.

“Sư phụ!” Lạc Tiêu Nhiên cầm kiếm chạy vào Tử Vân điện!

Thiên lôi độ kiếp có chín mươi chín tám mươi mốt tầng, mới hai tầng mà thiên lôi đã kết thúc, người sáng suốt cũng biết đây chắc chắn là có người độ kiếp thất bại.

Hắn vừa phá cửa điện đã thấy toàn thân sư phụ Lý Thuần cháy đen nằm trong vũng máu, ông đã tắt thở, hồn phách cũng tan biến không còn mảnh nào.

Trước mặt ông là nam tử dáng người cao gầy, dung mạo diễm lệ cũng bị thương nặng, trong tay đang cầm chặt miếng ngọc giản màu trắng.

Trong ngọc giản này chứa toàn bộ bí kíp của “Tịch Linh Tâm Pháp”. Đây là quyển sách duy nhất trên đời có thể giúp người tu tiên phi thăng đại đạo sau khi thiên đạo suy tàn. Người cầm nó cũng là Ma tu Giản Tinh Di, kẻ làm việc ác khắp nơi và đã thề sẽ gϊếŧ sạch Tiên môn.

“Giản Tinh Di! Ngươi là Ma tu, tội ác tày trời! Mau thả bí kíp xuống! Đền mạng đi!” Lạc Tiêu Nhiên trợn to mắt, dùng toàn bộ linh lực điều khiển Phi Tuyết chém về phía Giản Tinh Di.

Nếu là nửa ngày trước thì một kiếm của Nguyên Anh đỉnh phong không thể tiếp cận Giản Tinh Di. Thế nhưng Giản Tinh Di vừa trải qua trận chiến ác liệt với Lý Thuần Độ Kiếp đỉnh phong, linh lực kiệt quệ đã không còn sức nên bị kiếm này đâm xuyên qua ngực, dòng máu đỏ tươi tuôn ra dọc theo thân kiếm.

“Ngươi...” Lạc Tiêu Nhiên còn muốn nói gì đó nhưng đột nhiên trợn tròn mắt, tay phải cầm Phi Tuyết hơi run rẩy...

Không biết từ lúc nào mà Giản Tinh Di bị kiếm xuyên ngực trước mặt hắn lại đột nhiên biến thành thiếu niên Luyện Khí kỳ Giản Ninh.

“Đau... Đau quá...” Giản Ninh khóc lóc cầu cứu Lạc Tiêu Nhiên: “Tiên trưởng, tại sao lại gϊếŧ ta, ta không phải Ma tu... Đau quá... Đau quá...”

Một tay y nắm chặt Phi Tuyết ở ngực, một tay vươn về phía Lạc Tiêu Nhiên, đôi mắt đào hoa trào ra hai dòng nước mắt...

“Ta...” Lạc Tiêu Nhiên sững sờ, hắn vươn tay về phía Giản Ninh, một giọt nước mắt nóng hổi nhỏ xuống từ cằm Giản Ninh, rơi lên tay Lạc Tiêu Nhiên, thật nóng!

Lạc Tiêu Nhiên đột nhiên mở to mắt, không biết trên trán hắn đã mồ hôi lạnh từ lúc nào.

Từ khi đột phá Nguyên Anh, đã lâu rồi hắn không nằm mơ nữa, không ngờ sau khi gặp Giản Ninh hôm qua lại mất ngủ, không chỉ ngủ đến trưa mà còn mơ một giấc kỳ lạ như vậy.

“Lạc tôn trưởng...” Lạc Tiêu Nhiên lờ mờ nghe thấy có người gõ cửa bên ngoài.

“Vào đi.” Hắn vung tay giải trừ cấm chế trong phòng.

Cửa phòng mở ra, Lạc Uyển Anh bước vào chào hắn rồi nói: “Lạc tôn trưởng, gia phong Giản gia không ổn lắm, thật là quá đáng mà. Rõ ràng hứa sẽ đón Giản Ninh về rồi cho y và đệ đệ vào tộc học, vậy mà bây giờ lại đổi ý. Lật lọng như vậy thì làm sao dạy dỗ tộc nhân được chứ?”

“Giản Ninh?” Lạc Tiêu Nhiên nghe thấy tên này, không khỏi ngẩn người.

“Lạc tôn chủ! Ngài không thấy Giản Ninh và đệ đệ y rất đáng thương sao?” Lạc Uyển Anh hỏi.

Đáng thương sao? Lạc Tiêu Nhiên nghĩ...

Dường như gương mặt tuyệt vọng của thiếu niên trong giấc mơ lại hiện lên trước mắt...

Đôi mắt đỏ hoe đang trào ra nước mắt... Thật sự là rất đáng thương…