Chương 7

Giám định ADN cần phải sau bảy ngày làm việc mới có thể cho kết quả, tuy rằng có thể chọn cách làm cấp tốc, thế nhưng cũng không biết Trương Khải Minh xuất phát từ tâm lý gì mà không lựa chọn mục này, mà là sau khi làm giám định xong liền lái xe đưa Trương Hàng về nhà. Sau khi ông đặt Trương Hàng vào trong ngôi nhà lúc này đã trông có vẻ vô cùng trống trải kia, cũng không biết lại lái xe đi đâu.

Triệu Hiểu Liên vẫn như trước không trở về, Trương Hàng lẳng lặng ngồi ở trước bàn đọc sách, đầu óc trống rỗng, cậu cảm thấy mình hẳn là nên nghĩ về một vài việc gì đó để quên đi hiện tại, thế nhưng lại không có cách nào tập trung, trước mắt đều bị sương mù che khuất, hoàn toàn nhìn không thấy đường đi.

Lúc này, Trương Hàng đã biết mắt mình nhất định đã có bệnh gì đó, thế nhưng thái độ của Trương Khải Minh lại khiến cậu căn bản vô pháp mở miệng, về phần tự mình đi bệnh viện xét nghiệm… Đầu óc của cậu rối loạn, cái gì cũng đã không muốn làm nữa.

Tuy rằng hiện giờ là mùa đông, bất quá hệ thống sưởi ở phương bắc phi thường tốt, bên trong rất ấm áp, nhưng mà hiện giờ Trương Hàng ở một mình trong nhà, chỉ thấy lạnh lẽo không gì sánh được, gia đình ấm áp ngày xưa bây giờ nhìn lại chỉ thấy giống như là một lỗ đen vô tận, nhe nanh mua vuốt thôn phệ con người. Hiện tại, đối với Trương Hàng căn nhà này đã trở nên vô cùng đáng sợ, Trương Hàng rất muốn thoát đi, thế nhưng cậu lại có thể chạy trốn đến đâu chứ? Cậu rất sợ phải nghĩ đến việc mình rốt cuộc có đúng là con của Trương Khải Minh hay không, nếu như không phải, cậu thật sự chẳng biết con đường tương lai nếu mình sẽ phải đi như thế nào. Nếu như phải, cậu không những không cảm thấy vui vẻ, trái lại càng thêm thương tâm đau đớn.

Cậu chỉ cảm thấy lạnh lẽo, trong không gian mùa đông giá rét này, hơi ấm của một người thật sự quá nhỏ bé, cơ bản vô pháp sưởi ấm chính mình.

“Uông”!” Uông uông uông uông uông”!

Tiếng chó sủa quen thuộc vang lên từ ngoài cửa sổ, Trương Hàng mạnh mẽ từ trong phòng xông ra, Đại Hắc thật sự đang gọi cửa bên ngoài, ria mép và miệng của nó đều đọng theo tuyết trắng, trêm móng vuốt thì càng bị bám một vòng thật dày. Vừa rồi nó chạy theo phía sau xe, căn bản không có khả năng đuổi theo bọn họ đến bệnh viện, có lẽ là không tìm được cậu thì chạy trở về, như vậy đoạn đường là bao xa đây.

Nhìn chó chó Labrador đang nhìn mình hết sức chăm chú, đồng tử đen bóng, trong ánh mắt tràn đầy sự thân thiết với mình, dường như đang rót sức sống vào trong lòng Trương Hàng, khiến tứ chi của cậu lần nữa khôi phục độ ấm, rốt cục cũng cảm thấy ở trong ngôi nhà này cũng không cô đơn đến vậy.

Trương Hàng dẫn Đại Hắc vào phòng tắm, cẩn thận giúp nó tắm nước nóng và kiểm tra móng vuốt, phòng ngừa ban chân bị đông cứng đến tổn thương. Đợi đến khi làm xong thết tất cả, Trương Hàng liền vuốt ve bộ lông trên người Đại Hắc, thấp giọng nói: “Trên ng fmày thật ấm áp mà.”

Ấm áp đến chính bản thân cậu cũng đều nóng rực lên.

Lục Thừa Nghiệp cọ cọ đầu mình vào trong lòng Trương Hàng, sâu sắc cảm nhận sự bất đắc dỉ của một con chó. Nếu như hắn còn là người, cho dù chỉ là hài tử mười mấy tuổi, chí ít cũng có thể thoải mái nói chuyện cùng Trương Hàng, không đến mức phải để cậu ở trong nhà cô đơn một mình. Hắn càng ngẫm lại càng cảm thấy hành vi chạy theo xe vừa rồi của mình có bao nhiêu ngu ngốc, giám định ADN là cần thời gian, sau đó nhất định Trương Hàng còn phải về nhà, hắn chạy đi nhiều bệnh viện tìm kiếm như vậy, mệt đến nửa chết nửa sống, kết quả lại là bỏ lại thiếu niên một mình ơ rnhà miên man suy nghĩ, thực sự cực kỳ ngu xuẩn rồi. Còn không bằng lúc nãy về nhà sớm một chút, tối thiểu hắn còn có lông, động vật có lông đều có tác dụng hàn gắn tâm linh!

Lục Thừa Nghiệp bất chấp hình tượng làm ra các loại hành động làm nũng quấy phá, rốt cục cũng khiến trên mặt Trương Hàng hiện lên một tia nhân khí, tâm lý cũng vui vẻ hơn một ít, vừa rì rầm với điện hạ lại cũng như tự nhủ với chính mình: “Bất kể có phải con trai của ba ba hay không, sau này tao cũng phải đối xử với mình tốt hơn một chút. Đại Hắc, ngày mai chúng ta đi bệnh viện kiểm tra mắt, được không?”

Thiếu niên này phải khám mắt, thế nhưng cũng chỉ có một con chó đi cùng cậu, trong lòng Lục Thừa Nghiệp có chút chua xót, nhưng diều duy nhất có thể làm cũng chỉ là liếʍ liếʍ lòng bàn tay đối phương, lưu lại lời chút phúc ướt sũng.

‘Cậu sẽ không có việc gì!’, hắn chính là dùng mắt nói một câu như vậy..

………….

Trương Khải Minh trước đây đối với Trương Hàng và Triệu Hiểu Liên đêu rất tốt, hai người ai cũng không thiếu tiền, Trương Hàng tuy rằng vẫn là học sinh trung học, thế nhưng để dành tiền mừng tuổi đến bây giờ cũng đã có mấy mươi nghìn, ở năm 2005 đây là một con số cực kỳ khả quan, vì vậy tiền xem bệnh cậu vẫn có thể chỉ ra được. Triệu Hiểu Liên càng là có một tấm thẻ không hạn ngạch, mỗi tháng đều quét đến tận cùng, Trương Khải Minh trước giờ cũng không phàn nàn gì, đều giúp cô ta trả hết tiền thẻ. Trong phòng Triệu Hiểu Liên còn có không ít trang sức và tiền mặt, phỏng chừng ngay cả bản thân cô ta cũng không nhớ rõ được rốt cục có bao nhiêu. Lục Thừa Nghiệp trước khi ra cửa còn cố ý đi dạo trong phòng Triệu Hiểu Liên và Trương Khải Minh một vòng, lại tìm ra hơn mười nghìn đồng tiền mặt len lén nhét vào cặp của Trương Hàng.

Một người một chó bắt đầu đi đến bệnh viện, Lục Thừa Nghiệp không thể đi vào, chỉ có thể ngồi ở bên ngoài an tĩnh chờ Trương Hàng. Bất quá dù thế nào đi nữa, bây giờ cậu đã có thể khám mắt cũng là chuyện tốt, có bệnh đều nên tích cực trị liệu.

Đợi hết nửa ngày, Trương Hàng mới cầm một chai thuốc và tờ bệnh án rời khỏi bệnh viện, Lục Thừa Nghiệp nhìn sắc mặt của cậu như vậy, bản năng liên cảm thấy có chuyện không tốt.

Nhưng mà Trương Hàng cũng không nói gì, chỉ dẫn theo Đại Hắc vào nhà, suốt cả đường đi đều mang theo dáng vẻ tâm sự nặng nề, bàn tay nắm chặt bệnh án không nói lời nào. Lục Thừa Nghiệp nhìn lén lọ thuốc trên tay cậu, cũng chỉ là một loại vitamin bổ sung, không có bất kỳ đặc thù gì.

Đây là có chuyện gì vậy?

Vừa về đến nhà Trương Hàng đã lao người lên giường, nhắm mắt lại như đang ngủ, hô hấp của cậu rất nhẹ, nếu như không nhìn tỉ mỉ, người này thật giống như đã đánh mất sự sống.

Lục Thừa Nghiệp nhìn chằm chằm tờ bệnh án nọ, đã vài lần muốn trở mình đến xem, chỉ là Trương Hàng vẫn ôm hắn rất chặt thế nên không tìm được cơ hội.

Ngày hôm nya, Trương Hàng chỉ nhớ chuẩn bị thức ăn cho Đại Hắc, chính mình lại không ăn chút gì, Lục Thừa Nghiệp đến trước mặt cậu sủa một trận, kiên định biểu đạt của cậu không ăn tôi cũng không ăn. Thế nhưng Trương Hàng lại giống như đầu gỗ, phản ứng gì cũng không có, Lục Thừa Nghiệp ngẫm lại cuối cùng vẫn là tự mình ăn xong, vạn nhất nếu như Trương Hàng ngã xuống, hắn cần phải có đủ khí lực đi cầu cứu.

Đại khái là do mệt mỏi, vừa đến chạng vạng Trương Hàng đã ngủ mất, Lục Thừa Nghiệp nghe được tiếng thở đều đều của cậu liền dùng móng vuốt lay vài cái, thuận lợi mở túi bệnh án ra. Năng lực nhìn trong bóng tối của loài chó nếu so với người thường thì tốt hơn rất nhiều, hắn đón lấy vài tia ánh sáng yếu ớt đã đọc được nội dung trên đó. Chẩn đoán bệnh: Sắc tố võng mạc biến tính; Phương thức trị liệu: Dùng cách bảo thụ, cố gắng giảm bớt khả năng thị lực giảm sút.

Hắn đối với loại bệnh tật này không phải hiểu rất rõ, vì vậy liền lén lút chạy đến phòng làm việc của Trương Khải Minh mở máy tính lên, gian nan dùng móng vuốt đánh ra mấy chữ này, đợi đến khi đọc được những lời giải thích trên mạng, hắn cảm giác máu của mình cũng đều phải lạnh đi.

Căn bệnh này là một loại bệnh di truyền thuộc tính ẩn, cha mẹ hai bên có thể không mắc phải, thế nhưng con cái có thể mắc phải, sự kết hợp của họ hàng gần càng có thể đề cao tỷ số phát bệnh. Dấu hiệu ban đầu chính là giảm thị lực vào ban đêm và phạm vi nhìn thu hẹp theo từng năm, có thể dẫn phát đến biến chứng đυ.c thủy tinh thể hoặc tăng nhãn áp, mà loại bệnh này là không thể trị liệu, y học hiện tại tạm thời vẫn chưa có biện pháp hữu hiệu, chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian, mà biện pháp kéo dài cũng chỉ là uống nhiều vitamin A hơn, trì hoãn bệnh tình chuyển xấu.

Kết cục cuối cùng chính là, sẽ mù.

Lục Thừa Nghiệp tắt máy tinh, ngồi xổm bên giường Trương Hàng, chỉ cảm thấy không biết làm thế nào thương yêu đứa bé này mới tốt. Hắn rất chán ghét Trương Khải Minh và Triệu Hiểu Liên, thậm chí có đôi khi còn nghĩ đến nếu bọn họ không phải ruột thịt thì tốt rồi, Trương Hàng là một học sinh trung học, tự mình đã có thể chiếu cố chính mình, trên tay cũng có chút tiền để tiêu dùng, nếu tiết kiệm thì dùng đến đại học hẳn là cũng không vấn đề gì, chỉ cần kiên cường hơn một chút, phải tự sống một mình cũng là có thể.

Thế nhưng hiện giờ, hắn chỉ có thể thành tâm cầu xin trời cao, nhất định phải để Trương Hàng là con ruột của Trương Khải Minh, cho dù người đàn ông kia có bao nhiêu đáng ghét cũng không quan trọng, ít nhất ông đối với con của mình vẫn cực kỳ chiếu cố. Chỉ cần Trương Hàng là ruột thịt của ông, nhất định có thể nhận được sự chiếu cố tốt nhất, có thể trì hoãn sự thoái hóa của thị lực, cùng với… vạn nhất thật sự phải mù, cũng có thể nhận được những điều kiện sinh hoạt không quá tệ.

Những đả kích liên tục suốt mấy ngày nay đối với một hài tử chỉ mới mười mấy tuổi mà nói, thật sự đã quá sức rồi, thậm chí nếu đổi thành một người trưởng thành cũng không chắc có thể thừa nhận. Tất cả những việc đó đều rơi xuống người của Trương Hàng, mà hắn, vẫn chỉ là một con chó, hoàn toàn bất lực.

Sáng hôm sau Trương Hàng rời giường, cố sức xoa xoa đôi mắt khô khốc của mình, chạy đến tiệm tạp hóa mua thật nhiều hành, cũng không có ăn cơm mà là không ngừng xắt hành, đến mức đôi mắt đỏ bừng lên chẳng khác gì một chú thỏ nhỏ. Lục Thừa Nghiệp thấy cậu như vậy, trong lòng khó chịu đến không được, dùng miệng ngậm vài tờ tiền lẽ đi ra ngoài, những người ở cửa hàng phụ cận cũng nhận thức hắn, biết hắn là con chó cực kỳ thông minh Trương Hàng hay dẫn ra ngoài đi dạo, hôm nay lại thấy hắn cầm theo tiền đi mua bánh mì thì càng yêu thích tột cùng, thậm chí còn tặng Lục Thừa Nghiệp hai cây xúc xích hung khói.

Lục Thừa Nghiệp ngậm túi thức ăn về nhà, đặt ở dưới chân Trương Hàng, lại quay về với con thỏ đang cố sức xắt hành đi sủa vài tiếng thật lớn. Cho dù xắt hành thật sự có thể trì hoãn bệnh tình, thế nhưng cũng không thể không ăn cơm nha!

Con thỏ nhỏ kia bị tiếng chó sủa cho giật mình tỉnh giấc, nhìn túi bánh mì ở trên mặt đất liền im lặng rơi lệ, nước mắt ướt đẫm bộ lông của Đại Hắc, rõ ràng cực kỳ băng lãnh nhưng lại khiến Lục Thừa Nghiệp cảm thấy vô cùng nóng bỏng, nóng đến mức gần như khiến da của hắn đều cháy rụi.

Dưới sự chiếu cố của Đại Hắc, Trương Hàng tựa hồ khôi phục lại một chút tinh thần, mỗi ngày đều tích cực uôgns thuốc cùng bổ sung vitamin, những thứ có tác dụng tốt với mắt cũng nổ lực ăn vào.

Bảy ngày thoáng cái trôi qua, đến ngày thứ bảy, bàn tay Trương Hàng run run nhấn số điện thoại của Trương Khải Minh.

Nửa giờ sau, Trương Khải Minh lái xe đến đón Trương Hàng, trên người tràn đầy mùi rượu, Lục Thừa Nghiệp lúc này cũng không sủa ông nữa, thái độ thập phần nhu hòa, chỉ hy vọng nếu tâm tình của Trương Khải Minh khá hơn một chút thì ông đối với Trương Hàng cũng sẽ chu đáo hơn một chút.

Kỳ thực hắn có chút chán ghét hành động làm việc gì cũng mang theo Trương Hàng của Trương Khải Minh, thế nhưng hắn cũng có thể lý giải, cho dù ông đã là người trưởng thành, thế nhưng đại khái cũng là không có cách nào đối mặt loại kết quả này. Triệu Hiểu Liên không tim không phổi, đã tròn bảy ngày không về nhà, chỉ sợ cũng sẽ không cùng Trương Khải Minh đi bệnh viện, ông cũng chỉ có thể đi tìm Trương Hàng. Hơn nữa, việc này từ đầu cũng là hai người cùng đi, hiện tại vừa lúc Trương Hàng chủ động gọi cho Trương Khải Minh hỏi kết quả, như vậy ông cũng tự nhiên đưa cậu theo đến bệnh viện.

Lần này bọn họ cũng không chở theo Lục Thừa Nghiệp, bất quá Lục Thừa Nghiệp cũng đã biết bọn họ đi bệnh viện nào, xe vừa nổ máy liền nhanh chân chạy vội, một đường đuổi theo.

Trương Khải Minh và Trương Hàng rất nhanh đã đến bệnh viện, sau khi lấy kết quả giám định xong thì bàn tay trk bắt đầu run rẩy, cuối cùng vẫn xốc hết dũng khí đi nhìn.

Ông chỉ nhìn thoáng qua thì liền đánh rơi kết quả xét nghiệm xuốt đất, Trương Hàng xoay người lại tìm kiếm, chỉ là đôi mắt lại không hề nhìn rõ, cậu lại không nhìn rõ, ngay vào lúc này lại không nhìn rõ!

Thế nhưng, còn phải nhìn sao?! Thái độ của Trương Khải Minh không phải đã chính là kết quả?.

Ông lảo đảo một chút, sau đó giật lấy kết quả xét nghiệm trên tay Trương Hàng, hung tợn trừng mắt nhìn cậu một lúc, cuối cùng cũng không muốn xuất thủ đánh người tại bệnh viện, chỉ bỏ lại Trương Hàng, cầm kết quả xét nghiệm một đường lái xe đi.

Một mình Trương Hàng cô cô linh linh bị bỏ lại trong bệnh viện, chỉ cảm thấy những người lui tới đều nhất loạt dùng ánh mắt quái dị nhìn mình, cậu không có biện pháp thừa nhận loại ánh mắt này, hốt hoảng chạy ra khỏi bệnh viện, giữa trời đại tuyết cuồn cuộn, cũng không biết bản thân phải chạy đi nơi nào.

Trên bầu trời từng loạt hoa tuyết trắng noãn như lông ngỗng rơi xuống, thành phố phương Bắc vào đông khoác lên mình một tấm áo choàng dày trắng xóa, tái nhợt, lạnh lùng. Trương Hàng tùy tiện tìm một góc gần chân tường vô lực ngồi xuống, tuyết rơi vào tóc, vào ao khoác của cậu,chỉ trong chốc lát cậu liền biến thành một người tuyết.

Tuyết chạm vào làn da ấm áp liền hóa thành nước, từng giọt từng giọt nhỏ vào cổ của Trương Hàng, thế nhưng cậu cũng không còn cảm giác lạnh, chỉ ngơ ngác ngồi dưới đất như vậy, nhìn đại tuyết từ trên trời hạ xuống, có lúc rõ ràng, có khi mờ mịt.

Ven đường đã không còn người qua lại, xe cộ cũng ít đi, Trương Hàng không biết mình đang ở nơi nào, cũng không muốn biết, cậu chỉ cảm thấy ở đây tốt vô cùng, không có ai hết, như vậy cũng sẽ không có người dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu.

Cả không gian đều chìm trong sự yên lặng tịch mịch của tuyết trắng.

Một tiếng bước chân nhỏ vụn truyền đến, phi thường phi thường nhẹ nhàng, nếu như trên mặt đất không có tuyết, đại khái cậu cũng không nghe được thanh âm này. Trương Hàng theo bản năng quay đầu, liền thấy một con chó to bị tuyết bao phủ trở thành nửa đen nửa trắng, đang đứng giữa trời đất nhạt nhòa, chăm chú nhìn cậu.

“Đại Hắc!” Trương Hàng ôm cổ Đại Hắc, không chỉ tứ chi mà còn tựa hết trọng lượng cả thân thể mình lên người con chó trước mặt.

Hoa tuyết tung bay, Lục Thừa Nghiệp lại không cảm giác được giọt lệ nóng hổi của Trương Hàng, khi bi thương đã đến mức tận cùng, người ta lại hoàn toàn không khóc được.

Mùa đông năm 2005, thành phố này phá lệ lạnh lùng.

————————-

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tiểu kịch trường ——

Phật nói, năm trăm lần ngoái đầu ở kiếp trước mới đổi được một lần gặp gỡ thoáng qua trong kiếp này.

Tác giả nói, kiếp này bị ngược trăm nghìn lầm mới đổi được tương ngộ giữa công và thụ.

Lục công (mài đao): Mọi người đều nói thịt chó ăn ngon, gia ngày hôm nay muốn nếm thứ thịt người! Phỏng chừng vị đạo cũng không sai! Hàng Hàng, mở miệng nào.

Trương Hàng: A…

Lục công: Thật ngoan, quá đáng yêu rồi ~

Nói thật, ta thực sự không giỏi viết tiểu kịch trường.