Chương 9: Đời này nhất định sẽ bảo vệ cậu thật tốt

“Thế nào, con có thích không?” Đứng ở trước cửa phòng trẻ con được chuẩn bị sẵn cho Tiêu Ảnh, Tiêu Diệu hỏi.

“Thích ạ, cảm ơn chú!”

Đối mặt với căn phòng như trong chuyện cổ tích như này, bé con cũng không có biểu hiện ra vẻ hưng phấn như những đứa trẻ khác, chỉ là lễ phép nói một tiếng cảm ơn mà thôi, Mạc Cảnh Tuyên đột nhiên nhớ tới một câu cách ngôn, "ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó của mình", giờ phút này cậu nghĩ là cậu có thể hiểu được cảm thụ hiện giờ của Tiêu Ảnh, dù gì thì trong căn nhà cũ nát kia có quá nhiều hồi ức đẹp đẽ về những ngày tháng sinh hoạt cùng với người nhà.

Tiêu Diệu nâng lên tay sờ sờ đầu tóc mềm mại của Tiêu Ảnh, khẽ nói “Ta là ba của con, làm ra căn phòng xinh đẹp này để tặng cho con cũng là điều hiển nhiên, đó là trọng trách cơ bản nhất mà ta cần làm, cho nên không cần nói lời cảm tạ, tuy việc lễ phép là điều quan trọng, nhưng ba không hy vọng cũng không thích con quá mức lễ phép với ta.”

Cong lên mặt mày, bé con cười, nụ cười này là thật lòng phát ra từ nội tâm, Tiêu Ảnh đáp “Vâng ạ!”

Vừa lòng gật gật đầu “Con cảm thấy thích là được rồi, Nãy giờ con đi theo ba cũng đã được đoạn đường dài chắc là mệt mỏi rồi nhỉ?, giờ con vào ngủ một giấc thật ngon, chờ cơm chiều làm xong ba sẽ kêu con dậy được không?” ngữ khí của Tiêu Diệu thập phần ôn hòa, trong mắt tràn đầy từ ái, không thấy một chút nghiêm túc cùng lạnh nhạt nào như khi đối mặt với vợ mình hồi nãy.

Nhẹ đẩy đẩy lưng Tiêu Ảnh nói “Vào đi thôi, ngủ ngon nhé!” Nhìn bé con đã bò lên trên giường, đắp chăn đàng hoàng, nam nhân mới nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng, ở ngoài cửa đứng trong chốc lát, sắc mặt của Tiêu Diệu liền trở về vẻ lạnh lùng quay về lại phòng khách.

Chờ tiếng bước chân hoàn toàn biến mất ở cửa, Tiêu Ảnh mở to mắt gọi “Tuyên”

Kéo chăn lại đoàng hoàng cho bé con xong, Mạc Cảnh Tuyên liền đáp “Ta đây?”

“Đừng rời khỏi ta!” tay nhỏ ở trong chăn dần dần nắm chặt lại “hiện tại ta chỉ còn có ngươi”

(Editor có lời muốn nói: dịch tới đây tui bắt đầu phân vân về cách xưng hô giữa Tiêu Ảnh cùng Mạc Cảnh Tuyên, nhưng suy nghĩ một hồi tui liền quyết định sẽ đổi xưng hô thành "cậu - tớ" đến đoạn đổi thành "anh - em" tui sẽ ngoi lên báo cho mọi người biết sau. À có điều Mạc Cảnh Tuyên hay gọi Tiêu Ảnh là "bảo bảo" dù là hiện giờ hay sau này đều thường xuyên gọi như vậy cho nên đừng ai thấy kỳ lạ khi Tuyên vừa gọi Tiêu Ảnh là "bảo bảo" vừa gọi là "cậu" hay là "anh" nhé!. Vậy thôi đó, đọc truyện vui vẻ nhá bye bye ❤️.)

Vẫn luôn nhìn chăm chú vào Tiêu Ảnh, Mạc Cảnh Tuyên liền nhanh chóng phát hiện ra biểu tình của Tiêu Ảnh có một tia không thích hợp, Mạc Cảnh Tuyên đột nhiên có chút kinh hoảng, biểu tình này, những lời này…… Thật sự đều cực kỳ giống với cậu ấy ở đời trước, sao có thể như vậy được, cậu ấy còn nhỏ như vậy! Cố gắng gạt bỏ đi những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, làm chính mình nhanh chóng bình tĩnh lại, vội nhẹ giọng hỏi “Làm sao vậy bảo bảo? Sao đột nhiên lại nói như vậy? Cậu không phải chỉ có một mình tớ, mà còn có ba ba nữa mà!”

Không có được đến câu trả lời như mình mong muốn, Tiêu Ảnh đột nhiên trở nên táo bạo lên, xốc lên tấm chăn ngồi dậy hét lớn “Đáp ứng tớ!!! Nói cậu sẽ không rời đi tớ!!”

Mạc Cảnh Tuyên nhíu nhíu mày, nhìn Tiêu Ảnh đang dần dần mất đi lý trí, thấy bé con kích động nhảy xuống giường rút vào một góc nhỏ liền nhanh chóng hoàn hồn lại, đem Tiêu Ảnh ôm vào trong lòng ngực, bàn tay trong suốt nhẹ vỗ về lưng bé con, ôn tồn đáp “Tớ đáp ứng cậu, tớ đáp ứng cậu, sẽ không rời đi cậu”

Ngữ khí của Mạc Cảnh Tuyên nhẹ nhàng cũng hết sức ôn hòa, nhưng không có người biết được rằng giờ phút này nội tâm của cậu đã tràn đầy nghi hoặc cùng với bất an mãnh liệt, cậu cực kỳ sợ chính mình lại làm ảnh hưởng người này thêm một lần nữa, cực kỳ sợ người này sẽ giẫm lên vết xe đổ như đời trước, càng sợ hãi đời này sẽ lấy một loại hình thái khác, làm những biến cố xấu ở đời trước sẽ xuất hiện trong sinh mệnh của Tiêu Ảnh sớm hơn.

Tay vẫn luôn giữ động tác vỗ lưng cho Tiêu Ảnh, thẳng đến khi hô hấp của Tiêu Ảnh dần dần vững vàng lại như lúc ban đầu, Mạc Cảnh Tuyên mới tiếp tục mở miệng nói “Bảo bảo làm sao vậy?” Vì sao cảm xúc đột nhiên trở nên phập phồng lớn đến như vậy?

Cánh tay ngắn nhỏ gầy yếu gắt gao ôm lấy hình bóng ở trước người mình, nghẹn ngào nói “Tiêu Diệu là người của nữ nhân kia cùng con trai của cô ấy, mà nữ nhân kia thực chán ghét tớ” bởi vì vẫn luôn bị xa lánh, cho nên chỉ cần dựa vào biểu cảm trên mặt người khác, Tiêu Ảnh có thể rõ ràng cảm giác được ai có ác ý với mình, “Nơi này…… Không có gì là thuộc về tớ cả, tớ cũng không muốn cái gì ở đây cả, tớ chỉ có cậu, chỉ cần cậu”

Mạc Cảnh Tuyên bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn về phía phòng khách, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo “Sao lại nghĩ như vậy chứ, con đường phía trước của bảo bảo còn rất dài, trừ bỏ tớ ra, trong tương lai cậu sẽ có được càng nhiều càng nhiều hơn, cậu sẽ có bằng hữu, sẽ tổ kiến một gia đình nhỏ cho chính mình, sẽ có con của chính mình, sẽ...” tưởng tượng ra Tiêu Ảnh sẽ có một gia đình mỹ mãn trong tương lai, Mạc Cảnh Tuyên đột nhiên cảm thấy trái tim mình có một chút đau đớn.

Đem mặt chôn sâu vào lòng ngực của Mạc Cảnh Tuyên, Tiêu Ảnh lắc đầu nói “Tớ mặc kệ có tương lai hay không, cũng mặc kệ về sau còn có những ai, tớ chỉ cần mỗi mình cậu thôi”

Mạc Cảnh Tuyên cười đáp “Được, được thôi!"

Mạc Cảnh Tuyên nghĩ, bây giờ Tiêu Ảnh vẫn còn nhỏ, đột nhiên hôm nay lại phải tới một nơi xa lạ như này, lại phải bắt đầu tập thích ứng với hoàn cảnh mới, còn phải đối mặt với người không có thiện ý với mình, khó tránh khỏi cảm thấy bất an, muốn nắm chặt lấy người quen duy nhất ở cạnh mình, chưa kể lúc trước Tiêu Ảnh vẫn luôn bị bạn bè xa lánh, cơ bản chưa thể hội qua cuộc sống sinh hoạt như những người bình thường khác, hiện tại xảy ra trạng huống này cũng có thể lý giải được, cứ từ từ, chờ khi đã quen với lối sống sinh hoạt hiện tại, Tiêu Ảnh hẳn là có thể minh bạch lời mà mình vừa mới nói...

Chỉ có điều…… Đứa nhỏ này sao lại gầy ốm đến như vậy, tính cách cũng đã có chút cố chấp cùng táo bạo quá mức……

Bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước ba của Tiêu Ảnh bởi vì bị rối loạn tâm thần mà phải vào viện điều dưỡng, Mạc Cảnh Tuyên nghĩ mà sợ ôm chặt lấy bé con vào trong lòng ngực mình, chẳng lẽ…… là di truyền, vậy nên phải làm sao bây giờ? Nếu thật sự là do di truyền, vậy rốt cuộc bởi vì cái gì mà lại khiến ông ấy bị kí©h thí©ɧ dẫn tới điên dại như ở đời trước? Không phải hiện giờ ông ấy vẫn còn bình thường sao? Là bởi vì Quân Oanh sao? Hay là do……

Thở dài một hơi, giờ phút này Mạc Cảnh Tuyên vô cùng hối hận vì sao ở đời trước mình không chịu chủ động tìm hiểu về quá khứ của Tiêu Ảnh, cẩn thận nghĩ đến, đối với chuyện sinh hoạt của Tiêu Ảnh, cậu thật sự biết rất ít.

Lắc lắc đầu, đem phỏng đoán lung tung rối loạn trong đầu ném ra ngoài, nhìn về phía Tiêu Ảnh cười nói “Giờ thì ổn rồi, bảo bảo an tâm ngủ đi nhé, tớ sẽ ở cạnh cậu” cúi đầu hôn lên xoáy tóc của bé con, vô luận như thế nào, đời này cậu nhất định sẽ bảo hộ Tiêu Ảnh thật tốt.

Dựa vào kinh nghiệm lúc trước tới xem, Mạc Cảnh Tuyên cảm thấy cảm xúc có ổn định hay không, tinh thần trạng thái có bình thường hay không, nhân tố chủ yếu đều tập trung ở hai chữ "kí©h thí©ɧ", mặc kệ suy đoán là đúng hay là sai, Mạc Cảnh Tuyên đều sẽ tận khả năng bài trừ hết thảy những sự vật sự việc có thể khiến cho cảm xúc của Tiêu Ảnh dao động, lại nhìn về phía phòng khách một lần nữa…… Mạc Cảnh Tuyên nghĩ: vậy bắt đầu từ nữ nhân kia đi.

Tiêu Ảnh nghe lời nằm xuống đắp chăn lại đoàng hoàng, chỉ là tay vẫn gắt gao nắm lấy tay của Mạc Cảnh Tuyên như cũ “Tuyên hát cho tớ nghe đi, đã thật lâu không có người ru tớ ngủ.”

Giúp bé con dịch lại góc chăn, ở trong óc hồi ức lại bài ca thiếu nhi mà cậu còn nhớ.

Bàn tay đặt ở trên chăn nhẹ nhàng đánh nhịp, giọng nam ôn nhuận trầm thấp ở trong phòng cách âm vang lên:

"Hoa tuyết trắng bay bay

Tiểu bảo bối của ta đã ngủ say

Quên đi đêm tối bi thương sợ hãi

Ta tới bảo hộ ngươi vui sướиɠ lớn lên

Trời mưa ta tới che

Gió nổi ta tới chắn

Tuy lòng bàn tay ta đã sớm bị đóng băng lạnh lẽo

Ở lúc ta luân hồi mà đến, vĩnh viễn đều là ánh mặt trời trong lòng ngươi"

Một giấc này Tiêu Ảnh ngủ tới tận buổi chiều, thẳng đến khi quản gia trong nhà tới gõ cửa, “Cốc cốc cốc, Ảnh thiếu gia, nên dậy ăn cơm rồi ạ, bữa tối cũng đã chuẩn bị xong!”

Cửa phòng mở ra, quản gia tuổi trung niên tất cung tất kính đứng ở ngoài cửa kêu “Ảnh thiếu gia, mời theo ta đi xuống lầu dùng cơm ạ”, thấy bé con nhìn về phía sau lưng của chính mình, quản gia trung hậu cười nói “Lão gia đã đi tới công ty, bởi vì không giờ đêm nay sẽ có một hội nghị khẩn cấp, lão gia không thể tự mình qua đây một chuyến, ngài ấy đã phân phó tôi, chờ tới khi có cơm tối liền lên kêu thiếu gia rời giường”

“Vâng ạ” gật gật đầu, đi theo phía sau quản gia, tới trước nhà ăn.

Bên trong nhà ăn lớn như vậy cũng không có bày biện bàn ăn hình chữ nhật giống như trong TV thường thấy, mà chỉ bày biện một cái bàn đá cẩm thạch hình tròn, giờ phút này chỉ có hai mẹ con Triệu Linh Quân ngồi ở chỗ kia.

Từ khi Tiêu Ảnh xuất hiện ở cửa nhà ăn, thẳng đến khi đã ngồi vào bàn ăn, ánh mắt tràn ngập ác ý của Triệu Linh Quân đều không có rời đi khỏi người Tiêu Ảnh, ả âm dương quái khí quát: “Giờ này mới tới sao? Đúng là đứa nhà quê không có giáo dưỡng, dám để trưởng bối phải chờ vãn bối ăn cơm!”

“Phu nhân……” Quản gia khó xử mở miệng.

“Như thế nào, ta là trưởng bối, ta giáo dục nó vài câu còn không được sao?”

“Được!” Tiêu Ảnh thế quản gia trả lời “Nhưng mong cô chú ý tới giáo dưỡng của chính mình trước đi, cô giáo đã nói qua, người có giáo dưỡng sẽ không ăn nói thô tục”

“Ồ! miệng cũng thật lợi hại a.” đứng dậy đi đến bên cạnhTiêu Ảnh, cúi người đến bên tai cậu, thì thầm nói “Nhóc con à! Ta nói cho ngươi biết, đừng tưởng rằng Tiêu Diệu che chở ngươi thì ta sẽ không làm gì được ngươi, ta có rất nhiều biện pháp thu thập ngươi đấy, hiểu rõ chưa?”

Quản gia tiến lên một bước “Phu nhân, thời điểm lão gia ra cửa đã phân phó, mệnh lệnh ta phải chiếu cố tốt cho Ảnh thiếu gia, mong phu nhân không cần làm khó xử Ảnh thiếu gia”

“Tần bá à! Ngươi già rồi nên đầu óc có vấn đề sao? Ta biết ngươi là người đi theo lão gia lâu nhất, cho nên ta vẫn luôn kính ngươi ba phần, không ngờ ngươi còn dám ỷ thế lên mặt với ta, ngươi cũng đừng bảo ta là đang làm khó xử đứa nhỏ này, ta hỏi ngươi một chút, hiện tại ai là vợ của Tiêu Diệu? Là ta! Ta là nữ chủ nhân của cái nhà này! Ai là con của Tiêu Diệu? Là Nghi Tu! Nó mới là thiếu gia nhà này”, ngón tay ả chỉ về phía Tiêu Ảnh nói “còn nó chỉ là một đứa con hoang không biết từ nơi nào toát ra tới mà thôi, thế nhưng ngươi lại dám kêu nó là thiếu gia á? Nó là thiếu gia từ khi nào?"

Quản gia không dao động, mà là tiếp tục nói “Còn mong phu nhân không cần khó xử tôi!”

“Được, ta không làm khó ngươi nữa, ta sai sử không được ngươi, ta còn sai sử không được người ở nhà mẹ đẻ do ta mang đến sao?” Triệu Linh Quân không hề để ý tới quản gia, vội kêu to lên “Lý thẩm, lại đây đem toàn bộ đồ ăn mang đến nhà ăn nhỏ trên lầu, nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp cũng thu thập sạch sẽ cho ta, nó muốn ăn cơm, thì để chính nó tự nghĩ cách đi, Tiêu gia không có nghĩa vụ dưỡng cái con hoang không biết từ đâu toát ra này!”

“Vâng ạ” Lý thẩm cúi đầu bắt đầu bưng thức ăn lên, nàng là người hầu ở Triệu gia do phu nhân mang lại đây, cho nên hết thảy đều lấy Triệu Linh Quân làm chủ.

Ả bế lên đứa con trai 4 tuổi của mình, lúc đi ngang qua người Tiêu Ảnh thì dừng lại, cười nói “Tiểu bằng hữu à, phải xem kỹ chính mình rốt cuộc có thân phận gì đi nhé, không cần ảo tưởng đồ vật không thuộc về mình, những cái đó đều không phải thứ mà ngươi có thể chạm vào được” nâng lên đứa nhỏ đang nằm trong lòng ngực của chính mình tiếp tục nói “Đây là Nghi Tu, ba của đứa nhỏ này cũng không thể để đứa hư hỏng như ngươi cướp đi được, ngươi nói xem có phải hay không?”

Nghi tu căm giận gật đầu “Phì ---” nhóc con ấy hướng Tiêu Ảnh phun nước miếng la lên “Ba ba là của ta, ngươi là người xấu, không cần cùng ta đoạt ba ba!”

Hài tử còn nhỏ, khi nhổ nước miếng đều là chỉ biết phun ra, cho nên giờ phút này trên mặt Tiêu Ảnh toàn là nước miếng.

Đứng lên, ánh mắt lạnh băng của Tiêu Ảnh nhìn chằm chằm vào đứa nhóc ấy “Ba của ngươi ta không hiếm lạ, còn có, ba ba cũng không cần ta tới đoạt, bởi vì ông ấy cũng không phải chỉ thuộc về ngươi“

“Oa oa oa -----” Nghi Tu liền oà khóc ra tới “Ba ba là của ta, ba ba là của một mình ta!”

Nữ nhân giơ tay “Bang!” Một bạt tai tát qua đi liền đem Tiêu Ảnh đánh ngã xuống đất, nếu không phải Mạc Cảnh Tuyên phản ứng nhanh, kịp thời che lại đầu Tiêu Ảnh, thì vết thương trên đầu vừa kết vảy của Tiêu Ảnh suýt nữa liền bị tróc ra.

“Phu nhân làm gì vậy!!!” Quản gia cả giận nói.

Nữ nhân ghét bỏ lau lau tay, khinh thường nhìn Tiêu Ảnh “Ai bảo hắn nói bậy làm gì!” cũng không để ý tới Tần quản gia, trực tiếp lên lầu hai, mang theo Nghi Tu đi vào nhà ăn nhỏ ăn cơm.

Xoa đi vết máu trên khóe miệng, nắm chặt lấy chiếc đũa vừa mới bị rơi xuống gần chỗ mình, trầm mặc đứng lên, nhấc chân đuổi theo nữ nhân kia, mới vừa bước ra hai bước liền bị túm chặt lại.

Mạc Cảnh Tuyên giữ chặt Tiêu Ảnh, lại gần tai hắn nhỏ giọng thì thầm “Bảo bảo đừng xúc động, để đó cho tớ, tớ sẽ khiến ả vì hành động hôm nay mà phải hối hận!” nhìn vào bóng dáng đang bước lên lầu ấy, đáy mắt của Mạc Cảnh Tuyên ẩn ẩn hiện ra sát ý.

Thanh âm của Tần quản gia vang lên “Ảnh thiếu gia, mau để ta kiểm tra xem ngài có bị thương ở nơi nào hay không?” một bên xem xét một bên tự trách nói “Trách ta không có bảo vệ ngài tốt, vô luận như thế nào ta đều phải bẩm báo việc này cho lão gia!”

“Không cần nói cho chú ấy biết, là do ta quá vô dụng mà thôi” Tiêu Ảnh lạnh nhạt cự tuyệt.

“Này...” Tần quản gia có chút không biết làm sao.

“Ngươi đi đi, không cần phải xen vào chuyện của ta, ta có thể tự chiếu cố chính mình, dù gì lúc trước ta cũng chỉ sinh hoạt một mình mà thôi!” thấy quản gia vẫn không chịu rời đi, Tiêu Ảnh nói tiếp “Để ta một mình ngồi ngốc một hồi được không?”

Tần quản gia thở dài “Thôi được, thiếu gia nghỉ ngơi chút đi, ta đi mua chút đồ ăn mang trở về làm vài món đem lên cho ngài!”

Tiêu Ảnh gật đầu, thấy Tần quản gia đã rời đi liền gọi “Tuyên”

“Bảo bảo đau không?” Mạc Cảnh Tuyên đau lòng chạm vào dấu ngón tay trên gương mặt của Tiêu Ảnh.

Tay nhỏ áp lên bàn tay trong suốt đang chạm vào má của mình, Tiêu Ảnh nhắm mắt lại cọ cọ “Cứ để như vậy liền không đau” dứt lời, mở to mắt “Vì sao lại ngăn cản tớ? Cậu đã nói, "người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta sẽ lấy gấp mười trả người" không phải sao.”

Mạc Cảnh Tuyên lắc đầu “Nhưng phải chú ý tới phương pháp, nếu cậu làm như vậy thì không khác gì câu nói "thương địch một vạn, thương mình tám trăm", lúc đó sẽ mất nhiều hơn được không phải sao?" Mạc Cảnh Tuyên vội giảng giải, đột nhiên có loại cảm giác như đang dạy hư bé con là sao vậy nhỉ?....

(Chú thích: Thương địch một vạn, thương mình tám trăm có nghĩa là nếu mình đối đầu với người khác, không phải chỉ có đối phương bị tổn thất nặng nề, mà thực tế thì chính mình cũng bị thiệt hại không kém gì đối phương.)

“Vậy Tuyên nói xem phải làm như thế nào mới đúng?” bé con không hề ý thức được tam quan của chính mình đang bị Mạc Cảnh Tuyên dẫn lên con đường lệch lạc, một đi không trở lại...

Tiểu kịch trường:

Giáo viên tiểu học của Tiêu Ảnh: không phải ta đã dạy lấy ân báo oán rồi sao?

Mạc Cảnh Tuyên nhướng mày: Dùng cái gì để trả ân?

Tiểu shota Tiêu Ảnh: đúng vậy! Đúng vậy!

Giáo viên tiểu học của Tiêu Ảnh: Rồi phẩm đức tốt đẹp mà ta đã dạy đi đâu hết rồi?

Mạc Cảnh Tuyên gợi lên khóe miệng: Đó là cái gì?

Tiểu shota Tiêu Ảnh nghiêng đầu: Đúng vậy! Đó là cái gì?

Editor: quá chời quá đất.... Nhưng mà ta thích!! Hì hì ♡