Chương 7: Vô luận là cái bóng hay không

“Thịch thịch thịch, Tâm Nhuỵ mở cửa, là tớ, Trương Nhuế nè!”

Cong cong khóe miệng, bác sĩ Bạch đứng dậy mở cửa, cũng quay đầu lại nói với ba của Vương Bân “Xin lỗi là không có khả năng, tôi tin tưởng trên đời này đều có công đạo, nếu Vương tiên sinh một hai phải vặn vẹo sự thật, cầm quyền lực ức hϊếp bác sĩ như tôi đây, tôi cũng chỉ có thể mời người khác tới vì tôi cùng bé Tiêu Ảnh lấy lại công đạo.”

Ngoài cửa, Trương Nhuế giả dạng thành một cậu con trai đang đứng ở trước cửa thở hổn hển, nàng đứt quãng nói: “Hô ~ Tớ mệt muốn chết rồi!” Hướng vào trong cánh cửa nhìn nhìn, sau đó nói tiếp: “Tâm Nhuỵ, tớ vẫn chưa tới quá trễ phải không?”

Bác sĩ Bạch cười cười nói “Yên tâm, không có tới trễ, tới đúng lúc là đằng khác, vừa lúc ở đây đều đã có mặt đầy đủ!” dứt lời, chú ý tới sau lưng Trương Nhuế có hai người đàn ông cường tráng, cho nên tò mò hỏi “Hai vị này là?”

Trương Nhuế hướng Bạch Tâm Nhụy chớp chớp mắt “Hai người bọn họ hả, là đồng sự của tớ, cùng lại đây tìm việc vui đó mà, đi đi đi, đi vào nói, để tớ xem xem là ai lớn mật đến như vậy, dám khi dễ Tâm Nhuỵ nhà ta!”

Sự tình kế tiếp bởi vì Trương Nhuế cùng đồng sự của nàng đã đến, cho nên tình thế xoay ngược lại 180°……

Đối mặt với phóng viên đang cầm thiết bị ghi âm cùng với cameras, ông Vương cứ theo lẽ thường bình tĩnh, tuy không dám tiếp tục lật ngược phải trái, nhưng vẫn cố lấy chức vị ra áp người như cũ.

Trương Nhuế hoàn toàn không sợ quyền uy của ông, cũng không để ý chút nào tới những lời đe doạ đó, nói động thủ đi, đối phương cũng mang đến hai người, nếu có xảy ra ẩu đả cũng chưa chắc là ai hơn ai, nhưng nếu bị chụp ảnh lại cho ra ánh sáng thì ông Vương sẽ mất nhiều hơn được, vì thế hai bên cứ giằng co như vậy đến khi trời tối, cuối cùng vì phòng sự tình sẽ bị nháo lớn dẫn đến hậu quả càng tệ hại hơn, Vương phó huyện trưởng đành phải vội vàng từ trong ví móc ra một xấp nhỏ tờ một trăm nhân dân tệ đưa cho bác sĩ để cô bồi vào tiền thuốc men cho hai đứa nhỏ, sau đó mới bất đắc dĩ lôi kéo vợ cùng con mình xám xịt rời đi.

Bác sĩ Bạch cũng không làm Trương Nhuế thất vọng, lấy ra điện thoại di động đem đoạn ghi âm về cuộc đối thoại giữa cô cùng phó huyện trưởng lúc nãy giao cho Trương Nhuế, cũng cùng nàng giảng thuật lại tình cảnh của Tiêu Ảnh cùng hành vi vô lương tâm của hai vị giáo viên kia, cũng kiên trì làm nàng cùng Tiêu Ảnh trò chuyện về những gì mà Tiêu Ảnh đã trải qua rồi tiến hành ghi âm lại, đương nhiên, vì bảo hộ sự riêng tư của Tiêu Ảnh, hai người đều lựa chọn làm mờ mặt Tiêu Ảnh trước khi đăng lên.

Hết thảy tiến hành thật thuận lợi, ở dưới sự yêu cầu của Tiêu Ảnh, bác sĩ chấp nhận đưa Tiêu Ảnh về nhà, hiện giờ chỉ cần ngồi chờ kết quả sau khi bài báo ấy được đăng lên là được.

...

Ở trong nhà --

Nằm trên chiếc giường gỗ cũ xưa, Tiêu Ảnh hỏi cái bóng thần bí vẫn luôn theo sau mình như hình với bóng kia: “Ngươi là người sao?”.

Trong phòng vẫn im ắng, không có người trả lời Tiêu Ảnh, phảng phất hết thảy chuyện trải qua lúc nãy đều chỉ là ảo giác.

Thật lâu sau --

Mạc Cảnh Tuyên tràn đầy nhu hòa nhìn Tiêu Ảnh nói “Đã từng là...”

“Kia hiện tại ngươi là cái gì? Quỷ sao?” Tiêu Ảnh vẫn thực bình tĩnh tiếp tục hỏi.

“Không, hiện tại ta là cái bóng của ngươi, ngươi…… Không sợ ta sao?”

Tiêu Ảnh lắc đầu trả lời “Không”

“Vậy hãy cúi đầu nhìn xem cái bóng trên mặt đất đi!” dưới ánh đèn vàng mông lung, Mạc Cảnh Tuyên đong đưa hai tay làm đủ các loại tư thế.

Nhìn chằm chằm vào hình bóng đang đong đưa trên mặt đất, bé con nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu nói “Vì sao ban ngày lại không nhìn thấy được?”

“ À... Kỳ thật ban ngày cũng có thể nhìn thấy được, chỉ là bởi vì ở trong nhà, ánh sáng bên ngoài chiếu vào đã đủ sáng, cho nên không cần bật đèn, dẫn tới cái bóng chỉ hiện lên mờ mờ, mờ đến mắt thường cũng khó có thể nhìn thấy rõ, hơn nữa lúc trở về nhà ta cũng có thử qua, tựa hồ ta có thể khống chế độ trong suốt của chính mình, chỉ cần trong tiềm thức không muốn bị người khác nhìn thấy, cái bóng liền sẽ trở nên mờ đi gần như trong suốt” thở dài, Mạc Cảnh Tuyên nói tiếp “Đáng tiếc chính là mỗi khi ta nói chuyện trừ bỏ ngươi có thể nghe thấy ra, những người khác đều không thể nghe được, điểm này có chút bất tiện a!”

Gật gật đầu, Tiêu Ảnh tiếp tục hỏi cậu về mười vạn câu hỏi "vì cái gì": “Bóng của ta vẫn luôn đi theo ta, Vậy…… Ngươi cũng sẽ luôn đi theo ta sao? Vì cái gì trước kia chưa bao giờ cùng ta nói chuyện vậy?”

“Không, ta cũng vừa mới đến bên cạnh ngươi cách đây không lâu, bất giác nhập vào trong bóng hình của ngươi, hơn nữa…… mấy ngày trước, ta không thể mở miệng nói chuyện, chỉ có thể dựa theo động tác của ngươi mà động, trừ bỏ có tư tưởng của chính mình, thì mặt khác đều không khác gì một cái bóng chân chính”

khóe miệng Tiêu Ảnh cong lên, khẽ cười nói: “Nếu ngươi là cái bóng, có phải đại biểu ngươi sẽ vẫn luôn ngốc tại bên người ta hay không? Vẫn luôn bồi ta sao?”

Trầm mặc một lát, nhìn gương mặt non nớt của bé con, trong đầu xoay quanh về bộ dáng khi Tiêu Ảnh lớn lên, Mạc Cảnh Tuyên nói “Vô luận là cái bóng hay không, ta đều vẫn luôn bồi ngươi, thẳng đến khi ngươi không cần ta nữa.”

“Có thể đem tay ngươi duỗi ra cho ta mượn một chút được không?”

Mạc Cảnh Tuyên nghi hoặc duỗi tay ra hỏi: “Để làm gì?”

“Ngoéo tay” Tiêu Ảnh dùng ngón út nho nhỏ của mình câu lấy tay của cái bóng, sau đó cười nói “hứa rồi nhé! Vẫn luôn ở cùng nhau, vẫn luôn bồi ta nhé”

Mạc Cảnh Tuyên cười “tất nhiên rồi, sẽ luôn bồi ngươi” tôi sẽ dùng sinh mệnh sau khi trọng sinh lại một đời này, để đền bù cho những tổn thương của cậu ở đời trước.

“Được!”

“Đúng rồi, bảo bảo, có một chuyện ta phải nhắc nhở ngươi, bác sĩ Bạch người mà đã giúp chúng ta vào sáng hôm nay, có khả năng sẽ quay lại hỏi xem ngươi có muốn sống chung với cô ấy hay không, vô luận như thế nào ta cũng hy vọng ngươi không cần đáp ứng cô ấy”

“Vì cái gì không thể đáp ứng? Cô ấy không tốt sao?”

Tổ chức lại ngôn ngữ, Mạc Cảnh Tuyên nói “Tương lai của ngươi không phải ở nơi này…… Tin tưởng ta lần này được không?”, tương lai của Tiêu Ảnh nên ở chốn phồn hoa náo nhiệt như đế đô chứ không phải ở nơi hẻo lánh như cái huyện nhỏ này, ngày sau cậu sẽ có khởi điểm càng cao hơn, đời này tôi sẽ không nhiễu loạn sinh hoạt của cậu nữa, sẽ không làm liên lụy bước tiến của cậu nữa, sẽ không quấy rầy sự nghiệp cùng quy hoạch nhân sinh của cậu…… Tương lai cậu sẽ ở nơi đó, trở thành thương nghiệp khổng lồ có thể một tay che trời, cậu sẽ có vinh hoa phú quý, cậu sẽ có sinh hoạt mỹ mãn, ngươi sẽ có…… có kiều thê làm bạn, con cháu đầy đàn……

“Ta tin ngươi” tuy rằng mới quen biết không lâu, không biết vì sao nhưng chính là mạc danh tín nhiệm, mạc danh quyến luyến “Tên của ngươi là gì?”

“Mạc Cảnh Tuyên, ngươi có thể kêu ta là Cảnh Tuyên” đời này tôi chỉ là cái bóng, sẽ không thể làm cậu si cuồng như kiếp trước, cứ như vậy đi..., cuộc đời này chỉ ở đây để bồi cậu, nhìn cậu, tôi liền đã đủ thỏa mãn.

“Cảnh Tuyên! Cảnh Tuyên! Cảnh Tuyên! Cảnh…… Tuyên……”

“Bảo bảo làm sao vậy? Làm sao vậy đây là? Có nơi nào không thoải mái sao?” Nhìn nước mắt bé con đang tuôn rơi lã chã, Mạc Cảnh Tuyên hoảng loạn không thôi.

Sờ vào gương mặt mình, Tiêu Ảnh có chút hoang mang “Vì sao? Vì sao mình lại khóc? Cảnh Tuyên không cần lo lắng, ta chỉ là có chút không thoải mái”, lại chỉ chỉ vào vị trí trái tim mình rồi nói “Nơi này có cảm giác quái quái, rất đau...”

Đem Tiêu Ảnh gắt gao ôm vào trong lòng ngực, tiếng nói của Mạc Cảnh Tuyên có chút run rẩy “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi” không nghĩ tới ảnh hưởng của tôi đối với cậu đã sâu đến như vậy, liền đời này, đời này…… Không nên, không nên nói cho cậu biết tên của tôi mới phải, giờ phút này Mạc Cảnh Tuyên hối hận không thôi, cậu khẽ nói “Về sau bảo bảo kêu ta là chú Tuyên đi!”

Tiêu Ảnh dựa vào lòng ngực đen như mực của cái bóng, kiên định lắc đầu “Ta thích tên của ngươi, thực thích ba chữ Mạc Cảnh Tuyên, mặt khác đều không được, không thể thay thế”

Lắc đầu thở dài, Mạc Cảnh Tuyên biết rõ cá tính của Tiêu Ảnh, chỉ cần là việc mà hắn nhận định, liền không đổi được, “Vậy -- kêu ta là Tuyên đi, một chữ càng thân mật hơn” ít nhất cùng kiếp trước không giống nhau.

“Được, Tuyên!”

Vỗ vỗ lưng của bé con, cậu cười nói “Tốt! Giờ trời cũng đã khuya, bảo bảo nên đi ngủ, hôm nay không cần để chuông báo thức, ngày mai ta sẽ kêu bảo bảo rời giường!”

“Được, vậy ngươi cũng ngủ sớm đi” nói xong liền nhường ra nửa cái giường cho Mạc Cảnh Tuyên, thấy cái bóng đã nằm xuống mới bằng lòng tắt đèn nhắm mắt lại.

Một đêm này, Tiêu Ảnh ngủ cực kỳ ngon giấc.

Mà về chuyện ông Vương phó huyện trưởng cùng với cô giáo Vương và cô giáo Lưu.

Trương Nhuế đã đem sự kiện của Tiêu Ảnh mang về báo xã, bởi vì sự tình đề cập đến quan viên địa phương, thuộc về đề tài đứng đầu, cho nên Nam Thành sớm báo cho biên tập đem toàn bộ sự kiện này đặt ở bản đầu đề vào ngày hôm sau, điều này đã làm hấp dẫn lực chú ý của dân chúng sau khi nhận được tờ báo vào sáng sớm.

Báo giấy được phát ra, cùng với truyền bá của internet, sự tình này kết thúc thật sự mau, tuy rằng cuối cùng Tiêu Ảnh cũng không được đến bồi thường tương ứng, nhưng phó huyện trưởng cũng đã bị cách chức, hai vị giáo viên kia cũng bị sa thải, chủ nhiệm lớp mới tới đã đối toàn ban tiến hành buổi giáo dục nghiêm khắc nhằm dẫn đường cho tụi nhỏ có được tư tưởng chính xác nhất, cũng để bảo đảm về sau Tiêu Ảnh sẽ không chịu xa lánh khi ở trường học.

Một tuần sau, trước cửa trường --

“bé Ảnh ơi!” bác sĩ Bạch ăn mặc thường phục đứng ở cổng trường vẫy vẫy tay với Tiêu Ảnh vừa mới tan học.

Đi đến trước mặt bác sĩ, nhìn người cô mỗi ngày đều tới đón mình tan học này, bé con cười ngoác đến tận mang tai, thanh âm trong trẻo hô to “chào cô Bạch ạ!”

Cô bác sĩ ngồi xổm xuống trước mặt Tiêu Ảnh, đôi tay nắm lấy tay nhỏ của bé nói “Bé Ảnh nè, còn nhớ ngày đó cô đã từng nói qua gì hay không, cô nói cô có một chuyện muốn cùng con thương lượng á, hôm nay cô sẽ cùng Tiêu Ảnh thương lượng chuyện này nhé!”

Tiêu Ảnh gật đầu “Vâng ạ!”

“Chuyện là... Cô nói xong con nhớ phải nghiêm túc suy xét nhé!”, giờ phút này biểu tình của cô có chút không được tự tin cho lắm “Cô... Cô hy vọng bé Ảnh có thể cùng cô cùng nhau sinh hoạt, không biết con có nguyện ý sống chung với cô hay không?”

Tiêu Ảnh lắc đầu, quả nhiên cùng suy đoán của Tuyên là giống nhau.

“Con đừng vội cự tuyệt, cô hy vọng con có thể nghiêm túc suy xét, còn có, con yên tâm, cho dù con có cùng cô sinh hoạt ở bên nhau, cô cũng sẽ không cưỡng bách con gọi cô là mẹ, cô vẫn sẽ là cô mà thôi!”

“Không phải...” bé con có chút sốt ruột muốn giải thích “Không phải như cô nghĩ đâu, mà----”

“con của tôi sẽ sống chung với tôi” thình lình xuất hiện thanh âm hồn hậu của nam nhân xa lạ đã đánh gãy đoạn đối thoại giữa hai người.

Tiêu Ảnh quay đầu lại, bác sĩ Bạch ngẩng đầu nhìn về phía người đang đứng ở trước cửa trường, gương mặt của người đó vô cùng anh tuấn, mang một bộ tây trang phẳng phiu, vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm túc.

“Tôi xác thật đang cùng các ngươi nói chuyện” nam nhân nhắc nhở nói.

Mạc Cảnh Tuyên nhìn người đàn ông trung niên này có chút chinh lăng, không hổ là phụ tử, gương mặt cực kỳ tương tự…… Cảm giác được tay mình bị nhẹ nhàng túm túm, Mạc Cảnh Tuyên không có đáp lại, lúc này đây hắn không tính toán nhúng tay cũng sẽ không phát biểu bất luận ý kiến gì, để tránh đem sự tình biến khéo thành vụng, đời trước Tiêu Ảnh ở lúc 5 tuổi đã được ba hắn tiếp trở về đế đô, đời này vẫn giống như cũ, người đàn ông này cũng xuất hiện vào lúc Tiêu Ảnh được 5 tuổi...

Dắt tay nhỏ của Tiêu Ảnh, bác sĩ nghi hoặc hỏi “Anh là?”

Chỉ chỉ Tiêu Ảnh “Nhóc con này là con ruột của tôi!”

Bác sĩ trừng lớn hai mắt nói “Anh đang nói giỡn sao? Anh có biết, bé Ảnh đã phải sinh sống một mình hơn nửa năm nay hay không? Trong khoảng thời gian này anh đều chưa từng xuất hiện quá, hiện tại đột nhiên toát ra tới nói anh là ba của bé, anh kêu tôi sao có thể tin tưởng anh cho được? Hoặc là anh có bằng chứng nào chứng minh anh là ba của Tiêu Ảnh hay không? Lui một vạn bước nói, liền tính bé thật sự là con của anh, tôi đây cũng không yên tâm đem bé giao cho người ba không có trách nhiệm như anh” che lại hai lỗ tai của Tiêu Ảnh, bác sĩ thấp giọng nói “Hơn nữa tôi đã từng hỏi qua bé về chuyện gia đình, bé nói bé không có ba”

Thời điểm nghe được câu "không có ba" ông ấy không còn bình tĩnh được nữa, khẽ nhăn lại mi, ông ấy khẽ nói “Tiêu Ảnh có ba, mấy năm nay tôi vẫn luôn tìm kiếm mẹ của nó” nam nhân cúi thấp đầu xuống, che giấu đi bi thương ở đáy mắt, tiếp tục nói “Chỉ là gần đây tôi mới biết được tin tức của cô ấy, mới biết được cô ấy đã qua đời... Thẳng đến hôm qua mới biết cô ấy không có kết hôn, còn sinh ra đứa con trai cho tôi” đi đến trước người Tiêu Ảnh, nam nhân như vĩ ngạn ít khi nói cười, lúc này lại ngồi xổm xuống, lấy ra bàn tay đang che lại hai tai của con hắn, ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng Tiêu Ảnh nói “Tuy con vẫn còn nhỏ, nhưng con có quyền được biết mọi chuyện về ta cùng mẹ của con.”