Trong phòng nghỉ dành cho nhân viên, trên sô pha được lót thêm tấm thảm màu lam mềm mại, bác sĩ đem Tiêu Ảnh ôm vào trong ngực, mềm giọng ôn tồn dẫn đường cho bé con nói ra những chuyện mà chính mình đã trải qua -- “Bé Ảnh à! Nào, nói cho cô Bạch biết xem lúc con tới trường đã trải qua những gì nè, các bạn cùng với thầy cô giáo của con đối xử với con có tốt không! Còn có một chuyện làm cô cũng rất tò mò, tại sao trên trán của bé Ảnh lại bị đánh dấu ấn thế này, là do ai đó làm sao?” Ném ra một loạt vấn đề xong, bác sĩ Bạch cũng không nóng nảy, chỉ nhẹ nhàng vỗ về sống lưng của Tiêu Ảnh, kiên nhẫn chờ đợi bé con mở miệng.
Ghé vào trong lòng ngực ấm áp ấy, Tiêu Ảnh không có lập tức trả lời, đợi đến khi Mạc Cảnh Tuyên cầm lấy tay hắn, lúc này mới chịu mở miệng chậm rãi tự thuật lại sinh hoạt của chính mình trải qua như thế nào, cùng với lai lịch của "dấu ấn" trên đầu mình……
Thanh âm mon nớt ở trong phòng nghỉ an tĩnh đứt quãng vang lên, giảng thuật lại cuộc sống sinh hoạt tràn đầy áp lực mà đến cả người lớn còn chưa chắc có thể thừa nhận nổi, thời gian một phút một giây trôi qua, hốc mắt của bác sĩ Bạch đã trở nên ươn ướt, cuối cùng ngưng tụ thành chất lỏng trong suốt lặng lẽ chảy xuống bờ vai gầy yếu của Tiêu Ảnh.
Đôi tay ôm hài tử dần dần buộc chặt, điều chỉnh lại thanh tuyến, nhưng thanh âm như cũ vẫn mang theo nghẹn ngào, khàn khàn nói: “Bé Ảnh của chúng ta thật đúng là nam tử hán a, thật sự thực kiên cường, cô cũng rất là bội phục!”
Nhận thấy được trong giọng nói của bác sĩ có chút kỳ lạ, Tiêu Ảnh ngẩng đầu hỏi: “Cô làm sao vậy ạ? Có nơi nào không thoải mái sao?”
Bác sĩ lắc đầu cười nói “Cô chỉ là có chút cao hứng mà thôi, cao hứng vì bé Ảnh là nam tử hán, cô có cái nguyện vọng nhỏ hy vọng bé Ảnh có thể đáp ứng cô được không!”
Tiêu Ảnh gật gật đầu, bác sĩ Bạch tiếp tục nói “Tuy con là cái nam tử hán, nhưng cô hy vọng con có thể đáp ứng cô, lúc này đây để cho cô tới bảo vệ con được không? Bé Ảnh xem cô coi như... Tạm coi cô như là mẹ con được không? Chờ sự tình lần này kết thúc, cô còn có một chuyện muốn cùng bé Ảnh thương lượng một chút, con thấy sao?”
“Tạm thời? Mẹ con sao?” Tiêu Ảnh lắc đầu “Bé Ảnh có mẹ rồi ạ”
Hốc mắt bác sĩ Bạch lại lần nữa phiếm hồng “Bé ngoan, bé ngoan” cô cũng không tiếp tục cưỡng cầu, chỉ là nhất biến biến lặp lại hai chữ này.
“Mở cửa! mở cửa cho tôi” khung cảnh ấm áp trong phòng nghỉ lại bị đánh vỡ bởi giọng nữ bén nhọn cùng với tiếng gõ cửa thô bạo vang lên ngoài phòng, “Lại không chịu mở cửa tôi sẽ phá cửa xông vào đấy”
Bác sĩ Bạch nhíu mày, ôm Tiêu Ảnh đặt trên sô pha sau đó đứng dậy mở cửa.
Cửa đột nhiên bị mở ra làm nữ nhân kia vừa mới nhấc chân lên định đá cửa suýt chút nữa ngã lộn nhào vào phòng, vì thế càng thêm bạo nộ nói “Mở cửa không biết nói một tiếng hả, tôi nói cho cô biết, nếu tôi mà bị ngã xảy ra chuyện gì thì cô không xong với tôi đâu!”
Mạc Cảnh Tuyên ngó mắt về phía nữ nhân đang đứng ở ngoài cửa la lối khóc lóc om sòm kia, dáng người ả mập mạp, mang một bộ đầm trắng, thịt thừa bên hông nhô ra một vòng lại một vòng, lớp trang điểm dày cộm, ả còn mang cái nón tai bèo cùng cặp khuyên tai to đùng, đầy người tục khí lại cố giả dạng như mình là một quý phu nhân…… Mạc Cảnh Tuyên ghét bỏ bĩu môi, đem tầm mắt chuyển sang đến những người đứng ở phía sau ả, sau khi thấy phía sau là Vương Bân cùng hai vị giáo viên kia liền có chút hiểu rõ gật gật đầu, khẽ nói: “Rốt cuộc đã tới”. Cậu duỗi dài cái bóng đến trước người Tiêu Ảnh, đem bé con bảo hộ ở sau người.
Chú thích: tục khí nghĩa là thô tục, dung tục, không cao nhã.
“Xin chú ý lại thái độ của chị” bác sĩ cũng không chút nào sợ hãi uy hϊếp của nữ nhân kia, tiếp tục nói: “Nơi này là bệnh viện, không phải sân vườn nhà chị, muốn la lối khóc lóc thì về nhà mà la đi!”
“Ngươi --- ngươi ---” hai bên tai của ả đỏ bừng, cũng không biết là do tức giận hay vẫn là do xấu hổ, quát lên “Tôi không cùng cô cãi cọ nữa, nghe cô Vương nói cô là người đại diện cho đứa bé tên Tiêu Ảnh kia phải không?”
“Đúng vậy”
“Vậy thì dễ làm rồi, nó đem bé nhà ta đánh thành như vậy, cô là người phụ trách thế thì thay nó bồi thường đi”
Bác sĩ Bạch cười lạnh, châm chọc nói: “A -- mẹ của Vương Bân đúng không, nãy giờ tôi cũng đang chờ chị tới đây, còn có, trước khi mở miệng đòi bồi thường, mong chị trước làm rõ ràng sự tình ngọn nguồn cái đã” xoay người ngồi vào trên sô pha đem Tiêu Ảnh ôm vào trong lòng ngực, sau đó nói tiếp: “Nếu chị đã trước nhắc chuyện bồi thường, vậy thì chúng ta nói tới chuyện bồi thường cho bé Tiêu Ảnh trước đi”, bác sĩ nhướng mày khinh thường nhìn nữ nhân kia rồi tiếp tục nói “giấy báo kết quả kiểm tra chị đã nhìn qua rồi sao?”
Nữ nhân ngơ ngác lắc đầu nói: “Tôi mặc kệ, tôi chỉ biết con tôi bị đánh đến hôn mê cho nên phải đưa vào bệnh viện, bé nó nói là Tiêu Ảnh đánh, tôi chỉ cần biết nhiêu đó là đủ rồi”
Hai vị giáo viên đứng bên cạnh cũng phụ hoạ gật gật đầu, lời này bọn họ cũng nghe thấy, chỉ là bọn họ cũng không có chú ý tới, sau khi nghe xong đoạn đối thoại giữa bọn họ, Vương Bân liền hướng về phía sau lưng của nữ nhân rụt rụt.
bác sĩ không để ý tới nàng càn quấy, chỉ ung dung nói tiếp: “Nếu chưa thấy được kết quả kiểm tra, vậy thì trên đầu của bé Tiêu Ảnh bị quấn đầy băng gạc cũng nên thấy được đi?”
“Đó là do chính nó tự gây ra, nó đánh con tôi trước, rồi đánh không lại nên mới bị thương chứ gì” ả tiếp tục càn quấy.
“Ồ, thực tốt, ít nhất còn biết vết thương này là do con trai nhà chị đánh, vậy sao chị lại không biết con trai nhà chị là người động thủ trước đánh bé Tiêu Ảnh vậy nhỉ?”, ả đang định mở miệng giảo biện liền bị ngăn lại, cô bác sĩ nói tiếp: “chị cũng không cần cùng ta tiếp tục cãi cọ, trong lớp cũng còn nhiều đứa nhóc khác thấy được cảnh bé Ảnh bị đánh đi, cho nên nói dối cũng không có được hiệu quả gì đâu”
Nữ nhân có chút chột dạ, hai mắt mơ hồ, nàng xác thật chỉ hỏi Vương Bân là do ai đánh, lại nghe cô giáo nói bác sĩ muốn làm chủ cho đứa nhóc đã đánh con nàng, liền vội vàng chạy lại đây hưng sư vấn tội, nàng chột dạ nói: “Tôi không cùng cô tranh đua nữa, dù sao con tôi đã phải tiến bệnh viện, cô phải xin lỗi cùng bồi thường, cô biết chồng tôi là ai không? Anh ấy cũng nhận thức được không ít ông lớn, tôi nói cho cô biết, nếu muốn quỵt nợ, để ý mạng nhỏ của cô...”
Bác sĩ xua xua tay ngăn lại mấy lời uy hϊếp mà ả đang định thốt ra, trào phúng nói: “Chị khoan nói cho chồng chị biết, chúng ta nên tâm sự tiếp về tờ kết quả kiểm tra sức khỏe hôm nay mới đúng, đứa trẻ Vương Bân kia, không cần tôi nói thì ai cũng có thể nhìn ra tới, thân thể bé chẳng những không có một chút vấn đề gì, mà cân nặng còn có chút cao, còn về bé Tiêu Ảnh, kết quả kiểm tra cho thấy bé bị thiếu máu trầm trọng, chị cũng thấy rồi, vết thương trên đầu bé đây, lúc đưa đến bệnh viện ở miệng vết thương của bé vẫn chưa được cầm máu, một đường tới đây chảy máu nhiều bao nhiêu tôi tưởng hai cô giáo đang đứng ở đây là rõ ràng nhất, cho nên chúng tôi tuyệt đối có lý do phán định, bé bị thiếu máu là bởi vì mất máu quá nhiều, mà đầu sỏ gây tội làm ra hết thảy chuyện này chính là do con nhà chị gây ra, cho nên chị phải bồi thường phí chữa bệnh cũng phí thuốc thang cho bé Tiêu Ảnh, đến nỗi tiền bồi thường thiệt hại tinh thần gì đó tôi cũng không muốn cùng chị bàn bạc thêm nữa, À quên! Vì bé bị thương dẫn đến việc học của bé bị chậm trễ, việc này chị cũng phải đến bồi thường cho bé!”
Mạc Cảnh Tuyên yên lặng giơ lên ngón cái cho bác sĩ Bách.
(Editor yên lặng cho bác sĩ Bách ngàn like...)
Nữ nhân kia tức giận đến ngã ngửa “ Cô...Cô dám -- cô dám -- còn dám hướng tôi đòi tiền bồi thường sao, được --- cô chờ đó, tôi đây liền gọi điện thoại kêu chồng tôi tới”
“Ồ? Chị xác định muốn đem sự tình này nháo lớn sao?”
Nữ nhân cho rằng bác sĩ đang chịu thua, đắc ý hừ một tiếng “Như thế nào, muốn xin lỗi cùng bồi thường rồi à?”
Bác sĩ Bạch cười tủm tỉm nói “Không, không, không, chị hiểu lầm, đừng quan tâm tôi, đi gọi điện thoại đi”, tiện đà ngó mắt đến hai cô giáo đang đứng ở phía sau lưng nữ nhân cái gì đều không làm kia, khinh thường nói: “Cũng không tính toán đem sự tình nháo quá lớn, nếu hai cô đều không muốn phối hợp với tôi, vậy tôi đây cũng bất lực, vừa lúc tôi cũng muốn truy cứu trách nhiệm của cô Vương.”
Cô Vương cùng cô Lưu thấy bác sĩ Bạch vẫn khí định thần nhàn như cũ, liền có chút hoảng thần, đoán không ra vị bác sĩ này có phải thực sự có bối cảnh gì đó hay không, cho nên cô vương liền dẫn đầu mở miệng nói ra vài câu ba phải: “mẹ của Vương Bân à, nếu không chúng ta ngồi xuống bình tĩnh thương lượng cái đã, đem sự tình nháo lớn đối với ai đều thật không tốt, chị nói xem có phải hay không”
Mẹ của Vương Bân tức giận đến đôi tay phát run, không để ý tới cô giáo, vội quát lên: “Thương lượng cái gì thương lượng” sau đó chỉ vào bác sĩ liền mắng “Thứ không biết tốt xấu, chỉ là cái bác sĩ mà thôi, để tôi xem cô mạnh miệng được bao lâu” thấy vẻ mặt của bác sĩ Bạch vẫn thờ ơ như cũ, liền trực tiếp lấy di động trong túi xách ra, đi ra khỏi phòng, bắt đầu gọi cho chồng mình.
Cô Lưu cùng cô Vương vội bế lên Vương Bân cũng đuổi theo sau, dù gì ba của Vương Bân cũng là tiền nhiệm phó huyện trưởng, cho nên bọn họ càng nguyện ý thiên hướng về phía nhà Vương Bân hơn, nếu lúc này vội giúp một tay, thì về sau có chuyện gì cũng dễ tới cửa cầu giúp đỡ……”
Đám người ấy đều đã đi ra ngoài, bác sĩ cũng đứng dậy, lấy ra di động đặt trong ngăn kéo của bàn làm việc, gọi cho một người bạn của cô...“Tiểu Nhuế sao, tớ có việc cần cậu giúp đỡ, có thể tới bệnh viện của tớ một chuyến được không? Nga, có tin tức tốt giúp cậu vét được chén cơm đấy, được, tớ chờ cậu” treo điện thoại, bác sĩ Bạch nhìn về phía Tiêu Ảnh đang ngây ngô nhìn nàng, khẽ chớp chớp mắt nói “Cô nhất định sẽ giúp con lấy lại công đạo!”
Mạc Cảnh Tuyên cười hôn lên tay nhỏ của Tiêu Ảnh, nhẹ giọng khẽ nói vào tai Tiêu Ảnh “Bảo bảo mau nói cảm ơn cô đi!”
Khóe miệng của Tiêu Ảnh treo lên một nụ cười tươi, nụ cười dần dần được phóng đại, hắn mở miệng nói “Cảm ơn cô ạ!”. Không có người sẽ nguyện ý che chở chính mình, sẽ không có người thay chính mình tìm về công đạo, sẽ không…… Nhưng chỉ vì mu bàn tay được ôn nhu đυ.ng vào, cùng giọng nói chứa đầy tình cảm, người ấy còn gọi cậu là bảo bảo..., lúc này trong lòng của Tiêu Ảnh lại nghĩ tới một chuyện, Hắn sẽ…… luôn ở cạnh mình sao? Đột nhiên xuất hiện một người xa lạ, nhưng lại nhìn không thấy người đó, ấm áp của người đó làm cậu cảm thấy quyến luyến, ta không thèm để ý ngươi là ai, là người hay là quỷ như trong chuyện xưa mẹ từng kể, chỉ cần vẫn luôn, vẫn luôn ở cạnh ta, không rời đi cũng không vứt bỏ, vẫn luôn ở bên ta là được rồi, nếu có thể, liền tính là phải lấy món đồ chơi của mẹ mua ra để đổi thì cậu cũng chấp nhận.
Bác sĩ cười “Không cần cảm tạ, cô nguyện ý thay bé Ảnh tìm về công đạo!”
Trong lúc đang chờ đợi, ba của Vương Bân đã tới trước bệnh viện, còn mang theo hai người khác.
Trong phòng nghỉ --
“Bác sĩ Bạch nói gì vậy, theo như lời của vợ tôi cùng hai cô giáo đây, tiểu tử nhà ta tuy không có chịu ngoại thương gì, nhưng thời gian hôn mê cũng không ngắn, điều này là sự thật đi, bác sĩ đã nói, thân thể của con tôi rất tốt, không có bị bệnh trạng gì, cho nên nó phải chịu thương tổn từ ngoại lực lớn tới cỡ nào mới có thể dẫn tới hôn mê lâu như vậy!”
Bác sĩ Bạch xua tay nói “Vương tiên sinh, thỉnh không cần nghe nhìn lẫn lộn, đầu tiên tôi cần thanh minh vài chuyện, thân thể con của ông thực sự thực tốt, dựa vào kết quả kiểm tra là có thể chứng minh, vô luận là trước hay sau hôn mê, thân thể bé đều ở! Trạng! Thái! Tốt! Nhất! Còn bé Tiêu Ảnh lại thuộc về một phương bị động, bé Vương Bân là người động thủ trước, mà hiện tại Vương Bân vẫn khỏe như thường, bé Ảnh thì lại không ổn như vậy, bởi vì phần đầu bị thương mà dẫn đến thiếu máu trầm trọng, với cả đến giờ còn chưa thể khẳng định về sau sẽ xuất hiện triệu chứng ngoài ý muốn gì hay không, cho nên, chuyện này là lỗi do ai đều đã rõ rõ ràng ràng, Vương tiên sinh thân là viên chức nhà nước, tuy chỉ là phó huyện trưởng ở một huyện nhỏ trong Nam Thành của chúng ta, nhưng tôi tưởng nếu đã lên được chức vị đó, thì việc đúng sai trong chuyện này vẫn có thể dễ dàng đoán ra mới phải chứ?”
Ngôn ngữ mang ý châm chọc của bác sĩ Bạch, ai cũng đều có thể nghe ra được, mẹ của Vương Bân nổi giận đùng đùng quát lên “tiện nhân này, tôi phải xé mồm cô ra mới được” biết mình không thể đấu võ mồm lại được với bác sĩ, cho nên ả loát lên tay áo chuẩn bị động thủ đánh người.
Vương tiên sinh nhíu mày “Nhã Cầm, dừng tay lại cho tôi, còn ngại không đủ mất mặt có phải hay không” bà vợ lập tức tắt lửa, xoắn eo phì của mình, nghe lời đứng ở một bên, cũng còn không quên trợn mắt về phía bác sĩ Bạch.
Vương tiên sinh tiếp tục nói “Bác sĩ Bạch à, tuy tôi chỉ là phó huyện trưởng, nhưng tôi quên nói với bác sĩ rằng chức vị tép riu như tôi cũng đã đủ năng lực để đem cô đuổi ra khỏi bệnh viện này rồi đấy, đương nhiên, nếu cô nguyện ý để đứa bé làm con tôi bị thương ra đây chân thành nói lời xin lỗi với con tôi, bồi thường cho con tôi thì tôi sẽ bỏ qua chuyện này, không tiếp tục so đo chuyện này nữa.”
Bác sĩ Bạch cười lạnh, châm chọc nói “Xin lỗi sao? Ông -- ” lời còn chưa dứt đã bị tiếng đập cửa đánh gãy.