Chương 45: Tự Làm Tự Chịu

“Thịch thịch thịch" "Trương Hà, Cô mau mở cửa ra cho tôi!!” Ở bên ngoài, Tiêu Nghi Tu đang liều mạng đập cửa, hắn không cho rằng Mạc Cảnh Tuyên còn có năng lực hành động, cho nên cũng không rõ nữ nhân kia ở trong phòng rốt cuộc đang làm cái quỷ gì nữa, liền tính là đang làʍ t̠ìиɦ cũng không đến mức kêu đến thê lương như vậy đi, nhưng mà đáp lại bọn họ cũng chỉ có mỗi tiếng thét chói tai của nữ nhân kia mà thôi.

Mạc Cảnh Tuyên đối với động tĩnh ngoài cửa cứ như mắt điếc tai ngơ, ý thức lại có chút mơ hồ, cậu lại tiếp tục giơ bút máy lên đâm mạnh xuống đùi mình.

Mạc Hằng nhíu mày, “Đá cửa ra đi, đừng để cho ả tiếp tục kêu la như vậy, thanh âm quá lớn sẽ kéo người khác lại đây!”

Tiêu Nghi Tu gật đầu, bắt đầu nhấc chân đá cửa phòng, nhưng…… Dù sao cũng là cửa ở Tiêu gia, giá cả xa xỉ đồng thời chất lượng cũng là thuộc dạng tốt nhất.

Lúc này ở gian phòng bên cạnh, Tiêu Ảnh cũng đã từ từ tỉnh lại, tiếng thét chói tai cùng tiếng đá cửa vang lên inh tai nhức óc, đã đem hắn từ trong trạng thái mê mang kéo về hiện thực, cái gáy không ngừng truyền đến đau đớn nhắc nhở hắn đã có chuyện gì đó xảy ra, “Tuyên!” Tiêu Ảnh đột nhiên ngồi dậy, không rảnh lo vết thương trên đầu mình, vội vàng bò dậy chạy ra ngoài, giờ phút này ở trong đầu hắn cũng chỉ có thể nghĩ tới được một mình Mạc Cảnh Tuyên mà thôi, cho nên hoàn toàn không phát hiện ra ở trên mặt đất gần đầu giường còn có một người đang nằm bất tỉnh nhân sự, đó chính là Phong Viên.

Đang bận liều mạng phá cửa cho nên hai người không có chú ý tới Tiêu Ảnh đã tỉnh lại, thời khắc bị người quăng ngã xuống lầu, hai người còn không tới kịp làm ra quá nhiều phản ứng liền đã hôn mê bất tỉnh.

“Tuyên!!” Tiêu Ảnh nôn nóng đập mạnh cửa phòng, “Mở cửa, là anh!!”

Nghe thấy thanh âm quen thuộc, dựa vào trên tủ đầu giường, Mạc Cảnh Tuyên cười khẽ an tâm nhắm hai mắt lại.

Chỉ nghe thấy tiếng tru lên của nữ nhân kia, vẫn không thấy ai ra mở cửa cả, tâm của Tiêu Ảnh bỗng trầm xuống, nhấc chân đá mạnh vào chốt khoá, “Phanh! Phanh! Phanh!”

“Sao lại thế này?” Đưa Tiêu Diệu về biệt thự nghỉ ngơi, đám người Tư Mỏng nghe thấy tiếng vang inh tai nhức óc, vội vàng chạy lên trên phòng.

Nào biết lúc vào trong nhà liền thấy Tiêu Nghi Tu cùng Mạc Hằng đang nằm ngất xỉu ở dưới lầu, “Không xong, mau lên trên lầu nhìn xem!!” Hai người kia xuất hiện ở chỗ này làm Tư Mỏng bắt đầu cảnh giác lên, khẳng định là đã xảy ra chuyện.

Hùng Võ vội vàng xông lên trên lầu, “Lão bản!”

Tiêu Ảnh không để ý đến hắn, chỉ là chấp nhất đá cửa, Hùng Võ không có nhiều lời, vội vàng tiến lên phụ giúp, thẳng đến khi có đám người Tư Mỏng gia nhập, cửa phòng mới bị đá văng ra.

Trong phòng, mùi máu tươi gay mũi làm mọi người không khỏi nhíu mày lại, nhìn thanh niên ngã vào trong vũng máu đã ngất đi, đồng tử của Tiêu Ảnh liền bắt đầu co rút lại, “Tuyên……” Hắn run rẩy nâng tay đem người quần áo hỗn độn từ trong vũng máu bế lên tới.

“BOSS, xem thử vết thương của Cảnh Tuyên trước đã!!” Tư Mỏng duỗi tay qua muốn xem thử vết thương của cậu ấy.

“Đừng chạm vào em ấy!” Hai mắt của Tiêu Ảnh đỏ bừng trừng mắt nhìn người đang muốn chạm vào Mạc Cảnh Tuyên, sau đó ôm cậu lao ra ngoài cửa.

“Tiêu Ảnh, con tính đi đâu, phải xem vết thương của Cảnh Tuyên ra sao đã chứ!” Tiêu Diệu nôn nóng đuổi theo, nhưng chung quy là không đuổi kịp tốc độ của người trẻ tuổi, không lâu liền đã bị ném đến rất xa.

Tư mỏng nhìn về phía nữ nhân bởi vì thuốc kí©ɧ ɖụ© mà đang ở trên giường quay cuồng, lạnh lùng nói: “Đừng để cho ba người này chạy thoát, tôi sẽ đuổi theo BOSS.”, Công đạo xong mọi chuyện, hắn liền vội vàng chạy ra khỏi biệt thự.

Hùng Võ tiến lên túm nữ nhân cả người đều là máu kia xuống giường, trực tiếp kéo dài xuống dưới lầu đặt ở cùng chỗ với hai người kia.

“Trói lại đi.” Lương Lạnh đem dây thừng giao cho Hùng Võ.

Hùng Võ tiếp nhận, đem ba người cột chặt vào tay vịn cầu thang.

Tiêu Ảnh giống như một đầu dã thú bị thất tâm phong, không biết mệt mỏi ôm chặt lấy người trong lòng ngực mình chạy nhanh về phía trước, đáy lòng của hắn cũng chỉ còn lại có một ý tưởng duy nhất, người trong lòng ngực mình đang bị đổ máu, em ấy cần được gặp bác sĩ……

Chú thích: Thất tâm phong là chứng bệnh gây rối loạn nhịp co bóp của trái tim, khiến người bệnh trở nên nôn nóng, dẫn tới năng lực chịu đựng của tâm lý nhỏ hơn áp lực bên ngoài, do đó xuất hiện việc tâm lý, hành động, ý chí trở nên bất thường.

“BOSS! Lên xe!” Tư Mỏng ở trên xe hướng Tiêu Ảnh hô.

Tiêu Ảnh dừng một chút, bước chân chậm lại, hắn quay đầu nhìn Tư Mỏng, ánh mắt tỏ ra thực xa lạ, phảng phất như không thể nhận ra nổi người này là ai.

Ở ghế phụ, Tiêu Diệu nôn nóng vẫy vẫy tay, “Tiểu Ảnh à, con đi như vậy quá chậm, cần nhanh chóng đưa Cảnh Tuyên tới bệnh viện mới được!!”

Tiêu Ảnh liền dừng bước chân, nhanh chóng lên xe, đúng vậy, hắn muốn mang Tuyên đi bệnh viện, Tuyên của mình yêu cầu bác sĩ.

Đám người lên xe, Tư Mỏng dẫm mạnh lên chân ga liền xông ra ngoài, trên đường vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ hắn đã nhớ không rõ, hắn chỉ biết mùi máu tươi càng ngày càng nồng, hắn chỉ biết không thể để Mạc Cảnh Tuyên xảy ra chuyện được.

Một đường chạy nhanh như chớp, mau chóng đuổi tới bệnh viện, bởi vì trước đó đã nhận được thông tri, cho nên viện trưởng đã chờ sẵn ở ngoài cửa, ngay khi Mạc Cảnh Tuyên bị ôm xuống xe liền đã được đưa vào phòng cấp cứu.

Trong phòng cấp cứu ————

Thật cẩn thận cắt bỏ quần áo trên người Mạc Cảnh Tuyên, thấy trên đùi có hai cái lỗ thủng chảy đầy máu, bác sĩ chủ trị nhẹ nhàng thở ra, hướng người ở ngoài cửa kính đánh cái thủ thế, “Không phải là vết thương gây nguy hiểm đến tính mạng.”

Vẫn luôn lẳng lặng đứng ở trước cửa kính, tầm mắt không có từ trên người Mạc Cảnh Tuyên rời đi quá, Tiêu Ảnh khẽ buông bàn tay đã nắm chặt đến trắng bệch ra, duỗi tay ở trên cửa kính miêu tả mặt mày của thanh niên, “Tuyên à, không có việc gì, không có việc gì đâu……”

Tiêu Diệu nhắm mắt, Tư Mỏng quay đầu đi, không đành lòng đi xem biểu tình của Tiêu Ảnh.

Tiêu Ảnh không biết, giờ phút này hắn đang khóc, hắn nhìn cậu nằm ở trên giường phẫu thuật…… Tựa như đang nhìn toàn thế giới của chính mình.

Thẳng đến khi đã băng bó xong, được người đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật đưa vào phòng VIP, Mạc Cảnh Tuyên vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

“Tình huống của con tôi thế nào rồi?” Tiêu Diệu hỏi bác sĩ người đã khâu lại miệng vết thương cho Mạc Cảnh Tuyên.

“Ngài yên tâm đi, không có gì trở ngại cả! Vết thương trên đùi không có thương tổn đến xương cốt, chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ, thực mau là có thể nhảy nhót tung tăng trở lại.” Bác sĩ dừng một chút, nói tiếp: “Có một số việc tôi muốn nói cho ngài biết, thời điểm xét nghiệm máu, tôi đã phát hiện ở trong máu của bệnh nhân Mạc Cảnh Tuyên có chứa một lượng thuốc tăng hưng phấn, hơn nữa lấy vị trí cùng góc độ của miệng vết thương trên đùi cậu ấy tới phán đoán, vết thương kia hơn phân nửa là do chính cậu ấy tạo ra, hẳn là vì áp chế dược tính của thuốc, cưỡng bách chính mình bảo trì thanh tỉnh.”

Mặt của Tiêu Ảnh phát lạnh, "Thuốc mà bác sĩ nói là thuốc kí©ɧ ɖụ© đúng không?”

Bác sĩ đẩy đẩy mắt kính trên mũi, “Đúng vậy, hơn nữa liều lượng lại rất lớn.”

“Đối thân thể có ảnh hưởng gì hay không?” Tiêu Diệu hỏi.

“Vốn dĩ chịu phát tiết thì tốt rồi, nhưng cậu ấy cũng không có phát tiết, mà là mạnh mẽ áp chế du͙© vọиɠ của mình lại, cho nên sau khi cậu ấy tỉnh lại nhiều ít sẽ có chút di chứng như là hay choáng váng mệt mỏi, ảnh hưởng không lớn, qua mấy ngày thì tốt rồi.”

Tiêu Diệu gật đầu, “Vậy là tốt rồi, chúng tôi đã biết, bác sĩ đi vội đi.”

Bác sĩ gật đầu, “Được, có việc gì thì ngài cứ ấn nút ở đầu giường là được, tôi sẽ lập tức chạy tới.”

“Đi đi.” Tiêu Diệu mỏi mệt xua xua tay.

“Ba, con sẽ không bỏ qua cho Tiêu Nghi Tu.” Tiêu Ảnh lạnh lùng nói.

Tiêu Diệu ngẩn người, theo sau thoải mái nói, “Ba đã sớm nói qua, nếu hắn thương tổn các con, các con không cần cố kỵ ba.”

Tiêu Ảnh không nói gì, nắm lấy tay của Mạc Cảnh Tuyên thật chặt, là do mình quá sơ suất, mới tạo cơ hội cho hai người kia lẻn vào bên trong như vậy.

Thời điểm tới hừng đông, cuối cùng Mạc Cảnh Tuyên cũng đã tỉnh lại, không muốn lại ngốc tại trong bệnh viện, cậu trực tiếp yêu cầu về nhà tĩnh dưỡng.

Trước đó bác sĩ Hạ đã đuổi tới bệnh viện, xem thử vết thương trên đầu Tiêu Ảnh, bởi vì không yên tâm Mạc Cảnh Tuyên cho nên hắn không có rời đi, có Hạ Thừa Vũ ở, Tiêu Ảnh cũng không có miễn cưỡng Mạc Cảnh Tuyên tiếp tục nằm viện, đồng ý dẫn cậu về nhà tĩnh dưỡng.

Mà Tiêu Diệu không có theo bọn họ về Tiêu Trạch, hắn trực tiếp đi đến bộ lạc nguyên thủy, hắn đã cùng Tư Mỏng nói, việc của người trẻ tuổi thì cứ để cho người trẻ tuổi giải quyết đi.

Ở Tiêu Trạch ——————

“Phong Viên đâu?” Về đến nhà, Mạc Cảnh Tuyên hỏi Hùng Võ, cậu mơ mơ hồ hồ thấy được Phong Viên đã từng tới cứu mình.

Hùng Võ nhìn lên trên lầu nâng nâng cằm, “Đang ở trên lầu ngủ á, tiểu Duyệt đã gọi cho bác sĩ gia đình nhà cậu ấy lại đây giúp cậu ấy băng bó vết thương rồi.”

Mạc Cảnh Tuyên gật đầu, không có việc gì là tốt rồi, “Người hầu đâu?” cậu hỏi tiếp.

“Tần quản gia mang theo bọn họ đi lo mấy chuyện lặt vặt ở buổi tiệc á, yên tâm đi, sau khi buổi tiệc kết thúc chúng ta sẽ thu thập bọn họ, có Tần bá ở, bọn họ trong một chốc một lát cũng không tới đây kịp đâu.”

“Ba người kia ở nơi nào?” Tiêu Ảnh hỏi.

“Cột vào tay vịn cầu thang ngoài phòng khách, tớ không để cho bọn họ tỉnh, muốn xử trí như thế nào đây? Đúng rồi, từ trên người Tiêu Nghi Tu, tụi tớ lục soát ra được một ít thuốc, Nhậm Duyệt hỏi bác sĩ thì ông ấy nói là thuốc kí©ɧ ɖụ©, còn từ trên người Mạc Hằng thì lục soát ra được một ít ma túy, cùng một cái ống chích chưa từng dùng qua.” Hạ Khải Phàm đáp.

Mạc Cảnh Tuyên cười nhạo một tiếng, “Xem ra còn tính toán tiêm ma túy vào người tớ đó mà, đây là thật sự hận tớ lắm nhỉ.”

Tiêu Ảnh lạnh lùng nói, “Vậy để cho bọn hắn hiểu được câu "tự làm tự chịu" là như thế nào đi, tiêm hết ma túy cho ba người bọn hắn đi.” Cuối cùng nhìn về phía Tư Mỏng hỏi: “Tớ nhớ rõ lần trước Lưu Kim Bưu đã tới tìm chúng ta nói chuyện hợp tác, gã có bối cảnh thuộc hắc đạo phải không?"

Tư Mỏng thông minh hiểu ý, “Đúng vậy, muốn từ trên tay gã tìm tới chút ma túy sao?”

“Đúng vậy, thừa sức cho Mạc Hằng hấp độc đến chết là được.”

“Vâng!” Tư Mỏng không có tỏ ra dị nghị, gật đầu rời đi.

“Hai người khác thì sao?” Hạ Khải Phàm hỏi.

Mạc Cảnh Tuyên gợi lên khóe miệng, “Mang theo ma túy cùng hấp độc đã đủ để bọn họ ở trong phòng giam đến mọt gông rồi.”

Hùng Võ bừng tỉnh gật đầu, thì ra là thế, trong lòng không khỏi cảm thán, hai người kia thật đúng là ngoan độc a.

Sau khi Tư mỏng trở về, Mạc Cảnh Tuyên liền tự tay tiêm ma túy vào người của Mạc Hằng đang trong trạng thái hôn mê, tiêm vào cũng đủ lượng ma túy khiến hắn trong lúc ngủ mơ liền đã có thể bỏ mạng, đây là vì đời trước Mạc Hằng thiếu cậu, đời này cậu thân thủ trả lại toàn bộ cho hắn.

Tư Mỏng cấp hai người khác tiêm vào một ít ma túy xong liền đem người ném vào gara, người thì về phòng ngủ, người thì đã trở về nhà mình, ngày hôm sau Tư Mỏng liền dùng nặc danh để gọi điện thoại báo cảnh sát.

Thời điểm cảnh sát đến, Mạc Hằng đã tử vong, kiểm tra ra là vì hấp độc quá liều dẫn tới cái chết, mà Tiêu Nghi Tu cùng Trương Hà bởi vì hấp độc cùng với mang theo ma túy lên tới 50 gram trở lên, cuối cùng bị phán mười lăm năm tù có thời hạn, ở dưới chứng cứ vô cùng xác thực cùng một cái mạng người trước mặt, lời biện giải của Tiêu Nghi Tu cùng Trương Hà không khiến bất luận kẻ nào tin tưởng cả.

Đến nỗi trong miệng bọn họ lúc lấy khẩu cung nghe được tên của đám người Tiêu Ảnh, đừng nói đến chuyện từ trong miệng phạm nhân nói ra chưa chắc đã là hoàn toàn chính xác, liền tính ngươi hoài nghi, người ta liền rõ ràng nói cho ngươi biết, vài giờ trước bởi vì người nhà ở trong yến hội cảm thấy thân thể không khoẻ mà đã đi bệnh viện, vài giờ trở về sau liền đã đi ngủ, bệnh viện cùng người hầu trong nhà đều có thể chứng minh.

Đừng hỏi sao đám người hầu có thể biết được, đều là do Tần quản gia cố ý vô tình tiết lộ cho bọn họ.

Mạc Hằng chết làm Mạc Chấn Hào qua một đêm liền trắng đầu, Mạc thị bởi vì bị Tiêu thị gắt gao bức bách cho nên càng thêm nguy ngập nguy cơ.

Sau khi con trai qua đời, Vu Hồng bởi vì nhớ con thành tật, cuối cùng cũng chịu cảnh ốm đau trên giường.

Một năm sau, Mạc thị hoàn toàn suy sụp, sau khi lành bệnh Vu Hồng liền quyết định lựa chọn ly hôn với Mạc Chấn Hào, đi theo một tiểu thương nhân.

Tại Mạc gia ————

Mạc Chấn Hào cầm theo bình rượu ngồi xuống đất bên cạnh đống giấy niêm phong trong nhà, “Đã không còn, ha ha ha —— cái gì cũng đều không còn, tốt, tốt lắm.” Nói xong Mạc Chấn Hào liền lung lay đứng lên, lảo đảo tới thư phòng, ở trong ngăn tủ cuối cùng từ bên trong lấy ra một cây súng tinh xảo màu bạc.

“Là do bọn mày bức tao đến cùng đường……” Gã lẩm bẩm hướng ngoài phòng đi, lung lay đi đến gara lên xe của chính mình lái ra khỏi nhà, một đường vặn vặn vẹo vẹo hướng tới mục tiêu.