Buổi sáng vào đúng 9 giờ, khách quý cùng truyền thông đều đã đến đông đủ, vẫn luôn ở trong đám người lấy đại biểu Tiêu thị cùng các khách quý trò chuyện với nhau, Mạc Cảnh Tuyên cùng Tiêu Ảnh ăn mặc cùng một khoản tây trang, dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người cùng nhau đi lên quảng trường đứng ở trên đài cao.
Mạc Cảnh Tuyên cười nhìn về phía khách quý dưới đài đã ngồi xuống chỉnh tề, Tiêu Ảnh hướng về phía mỹ nữ Ti Nghi còn đang ngây người nhìn bọn họ nâng nâng cằm nói “Microphone.”
Mỹ nữ ngơ ngác gật gật đầu, lấy tới hai cái microphone đưa cho hai vị soái ca trước mặt mình.
Mạc Cảnh Tuyên hướng nàng gật gật đầu “Cảm ơn.”
“A! Không —— không có gì!” Ti nghi đỏ mặt nhanh chóng rời khỏi vị trí trung tâm của đài cao.
Tiêu Ảnh nhíu mày cúi người đến bên tai cậu, “Trở về anh sẽ ở trên giường chậm rãi thu thập em!”
Mạc Cảnh Tuyên nhướng mày, lu dấm này của nam nhân tuy rằng tới có chút không thể hiểu được, nhưng kết quả lại làm cậu rất vừa lòng.
Hai người cực kỳ tự nhiên đứng ở trên đài, mà đám khách quý dưới đài bao gồm cả Tiêu Diệu đều không thể hiểu được nhìn chằm chằm vào bọn họ, trong lòng cũng giống mọi người, đều có một cái nghi vấn, hai người bọn họ đi lên đó làm gì?
Ho nhẹ một tiếng, chỉnh lại cà vạt, Tiêu Ảnh mở miệng: “Cảm tạ các vị khách quý cùng truyền thông đã đến đây tham gia nghi thức khai trương của tập đoàn XM, chúng tôi đã phải nỗ lực rất nhiều mới có thể đưa XM phát triển lớn mạnh như hiện giờ, thẳng đến hôm nay, mới tính là đã làm ra được một chút thành tựu.” Thanh âm trầm thấp thông qua microphone truyền vào lỗ tai của mỗi người ở đây.
Mạc Cảnh Tuyên nói tiếp, “Sự phát triển của XM không chỉ dừng lại tại đây mà thôi, cho nên còn mong các vị chiếu cố nhiều hơn!” Dứt lời Mạc Cảnh Tuyên nhìn về phía Tiêu Ảnh nở nụ cười.
Gợi lên khóe miệng, Tiêu Ảnh vỗ vỗ tay, “Cắt băng!!” một tiếng "cách" vang lên, nghi thức cắt băng cứ như vậy mà kết thúc, sau khi tuyên bố cắt băng xong, hai người liền hướng về phía đám người Tư Mỏng ở dưới đài vẫy vẫy tay, “Công thần của công ty chúng ta cũng lên đây đi!”
Đám người Tư Mỏng tươi cười đi lên đài cao, giờ phút này trong lòng của bọn họ vô cùng kích động, may mắn là lúc trước bọn họ đã làm ra quyết định rời khỏi Tiêu thị, mới có cơ hội được tham dự vào những dự án phát triển của XM, tận mắt nhìn thấy XM trưởng thành từng ngày, cái loại cảm giác thành tựu vô pháp nói rõ như này người khác sẽ không thể hội ra được.
Dưới đài một mảnh ồ lên…… Không ngờ hai đứa con trai của Tiêu gia lại chính là lão bản phía sau màn của tập đoàn XM a!!!
“Tách! Tách! Tách!” Các phóng viên kích động ấn máy chụp liên tục, này quả thực là quá sức tưởng tượng, hai đứa con trai của Tiêu gia vừa kinh doanh Tiêu thị vừa kinh doanh cả tập đoàn XM, cả hai đều còn trẻ như vậy mà đã làm ra thành tựu kinh người đến thế, quả thực không thể tưởng tượng nổi!
Dưới đài, Phong lão vỗ vỗ bả vai của Tiêu Diệu ngồi ở cạnh mình còn đang ngơ người cười nói, “Quả nhiên không nhìn lầm a, thật sự là hậu sinh khả uý, hậu sinh khả uý a! Tiêu Diệu à, ngươi cũng có đủ phúc khí nha! Có hai đứa nhỏ ưu tú đến như vậy!” Dứt lời lại lắc đầu nói: “Đáng tiếc Phong Viên nhà ta không có tới, bằng không hắn khẳng định sẽ đến tìm mấy đứa nhỏ nhà ngươi xin chữ ký rồi!”
Tiêu Diệu máy móc quay đầu lại nhìn Phong lão, cả nửa ngày như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, lúc này mới hậu tri hậu giác cười ha ha lên, “Ha ha ha…… Hai cái tiểu tử thúi này, giỏi a! Có phong phạm của lão tử hắn năm đó! Giỏi! Giỏi! Ha ha ha!”
Phong lão xoay mặt đi không xem hắn nữa, nghĩ thầm: Đừng hướng mặt mình thϊếp vàng như vậy, rõ ràng so với ngươi năm đó càng ưu tú hơn nhiều……
Ngay khi đám khách quý đã phản ứng lại đây, trên hậu trường liền vang lên tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, trình độ kích động ấy tựa như hai người trên đài là con cháu nhà mình vậy.
Dưới đài, người có phong cách bất đồng đầy mặt tối tăm, cũng chỉ có hai cha con Mạc gia cùng với người đại biểu cho Triệu thị tới đây Tiêu Nghi Tu.
Mạc Chấn Hào không chớp mắt nhìn chằm chằm vào đứa con trai của chính mình đang vô cùng loá mắt đứng ở trên đài cao, căm hận cùng ghen ghét đồng thời còn có một tia hối hận lan tràn dưới đáy lòng…… Gã cũng không nghĩ tới, đứa con mà mình ghét bỏ lại là người ưu tú tới như vậy……
Mà Mạc Hằng nhìn về phía Mạc Cảnh Tuyên lại rõ ràng là hâm mộ ghen tị hận, hâm mộ cậu có thể sóng vai cùng người trong lòng hắn, ghen ghét là bởi vì người mà hắn từng cho là phế vật hiện giờ lại lấy được thành tựu lớn tới như vậy, hận cậu vì đã chiếm lấy vị trí vốn nên thuộc về chính mình.
Bất đồng với cảm xúc phức tạp của cả hai người, trong lòng của Tiêu Nghi Tu chỉ còn dư lại nỗi căm hận mãnh liệt.
Ở lúc hắn mất đi thân nhân, lại đem công ty của mẹ cùng ông ngoại mình kinh doanh đến rối tinh rối mù, thành tựu của hai người này lại tựa như một mặt gương, vô tình chiếu rõ ra sự vô năng của chính mình, mỗi một câu tán thưởng của các khách quý ở đây, đều như là những chiếc gai nhọn hung hăng đâm vào tận đáy lòng mình……
Vô luận những người phía dưới đài có suy nghĩ như thế nào đi chăng nữa, mục đích của Mạc Cảnh Tuyên cùng Tiêu Ảnh đều đã đạt tới, hôm nay khu công nghiệp mới đã được cho hấp thụ ánh sáng, đưa ra trước công chúng, còn nhất cử tại giới thượng lưu để lại ấn tượng nhất định…… Mà vòng người trong giới thượng lưu này, ngày sau sẽ là người mang đến cho khu công nghiệp mới của bọn họ một khối tài phú kếch xù cuồn cuộn không dứt.
Buổi khai trương cắt băng bên ngoài cũng đã thuận lợi kết thúc, mọi người dời bước đi vào khu phòng được chuẩn bị riêng cho buổi yến tiệc, buổi nghi thức khai trương được chuẩn bị tỉ mỉ cũng là mới vừa bắt đầu...
Ngày hôm sau, không có gì bất ngờ xảy ra, tập đoàn XM lại bước lên trang nhất của báo chí, hai vị lãnh đạo trẻ tuổi tuấn lãng ở trong mắt của người ngoài chính là toản thạch vương lão ngũ chính hiệu, nhanh chóng trở thành tình nhân trong mộng của các chị em bạn dì, bởi vì cho hấp thụ ánh sáng, cho nên độ nổi tiếng của bọn họ không khác gì một minh tinh thực thụ cả, ở trên mạng thu hút lấy không ít fans cuồng.
Chú thích: Toản thạch vương lão ngũ chỉ những đàn ông độc thân vừa có tiền vừa có danh tiếng.
Nhưng mà người ngoài có phản ứng như thế nào đi nữa, Mạc Cảnh Tuyên cùng Tiêu Ảnh đều không có thời gian để ý tới, đơn giản là vì trong nhà còn có lão dở hơi như Tiêu Diệu, đã theo sau làm phiền bọn họ cả một ngày này rồi……
“Cảnh Tuyên à ~” Tiêu Diệu đi theo phía sau Mạc Cảnh Tuyên, cầm theo chiếc bút, đối với cái ót của cậu nịnh nọt nói, “Con lại giảng cho ba nghe về sự tích làm giàu, dần dần đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh của các con thêm một lần nữa đi, lần này ba muốn ghi âm lại, ngày mai ba phải cầm nó tới trước mặt mấy lão già kia khoe ra mới được, hiện giờ bọn họ đều hâm mộ chết ba, ba phải làm cho bọn họ càng thêm hâm mộ, ghen ăn tức ở hơn mới được! Hắc hắc hắc……”
Mạc Cảnh Tuyên xoa xoa trán, quay đầu lại lộ ra vẻ mặt không thể nhịn thêm được nữa nhìn Tiêu Diệu, “Ba à, ba tha cho con đi! Ba đếm đếm thử xem, con đã giảng được mấy lần rồi, ba cho con nghỉ một lát được không? Ba đi xem TV trước đi, con kêu bảo bảo nấu canh tẩm bổ cho ba nhé!”
Tiêu Diệu nhướng mày: “Nhà ta có đầu bếp mà!”
Mạc Cảnh Tuyên buông tay, “Bảo bảo chỉ cho con uống canh do anh ấy nấu mà thôi.”
Tiêu Diệu bĩu môi, “Tên tiểu tử thúi này còn khó ở hơn ba nữa, đều là do con quá nuông chiều hắn mà ra đấy!”
Đáy mắt của Mạc Cảnh Tuyên hiện lên một mảnh nhu hòa, “Ai biểu bảo bảo nuông chiều con quá chi, làm con cũng không tự chủ được muốn nuông chiều anh ấy…… Có lẽ yêu đến tận xương tủy cũng chính là như vậy, luôn là cảm thấy không đủ, luôn muốn cho anh ấy nhiều hơn nữa, cũng giống như cách mà anh ấy yêu con vậy……”
Từ trên lầu lấy xong đồ vật xuống dưới, Tiêu Ảnh nghe được lời này liền tiến lên trước, từ sau lưng ôm chặt lấy eo của Mạc Cảnh Tuyên, kéo cậu vào trong lòng ngực mình “Bảo bối……”
Giờ phút này, bỗng nhiên Tiêu Diệu cảm thấy như mình đã chịu thật lớn thương tổn, hắn xụ mặt xoay người rời đi, khi đi còn khinh thường nói: “Xí, ân ái ghê gớm ha, cơm chó này ba ba không ăn, ba ba đi tìm cẩu độc thân chơi.” Tuy là nói như thế, nhưng khi rời đi khóe miệng hắn vẫn luôn nhếch lên cao cao, đã bán đứng ý tưởng chân thật trong nội tâm của chính mình.
“Bảo bảo!” Mạc Cảnh Tuyên vỗ vỗ cánh tay đang vòng chặt bên hông mình cười nói, “Anh đi nghỉ ngơi đi, em nấu canh cho anh ăn nhé, ngày hôm qua anh uống quá nhiều, hôm nay uống chút canh tẩm bổ, dưỡng lại dạ dày, còn có, về sau đừng thay em chắn rượu nữa, thân thể của em đã sớm tốt lên rồi, uống chút rượu cũng không sao cả!”
Ôm người lại càng chặt hơn, Tiêu Ảnh ngậm lấy vành tai cậu thấp giọng nói: “Một chút rượu vang đỏ mà thôi, không đáng ngại!” Nói xong liền chuyển động bàn tay đang đặt ở bên hông cậu, vén vạt áo của cậu lên duỗi vào bên trong.
“Ưm……” Mạc Cảnh Tuyên thở dốc một tiếng, “Bảo bảo, buổi tối lại……”
Tiêu Ảnh tiếp tục liếʍ láp quanh cổ cậu, “Nhưng hiện tại anh muốn thịt em……”
Ánh mắt của Mạc Cảnh Tuyên hơi lóe, nắm chặt bàn tay bên hông mình, không tiếng động ngầm đồng ý với yêu cầu của hắn.
Tiêu Ảnh cười nhẹ một tiếng đem người chặn ngang bế lên, trực tiếp chạy lên lầu.
Cùng quản gia chơi cờ, Tiêu Diệu trừng mắt nhìn theo bóng dáng của hai người kia, “Ha, đúng là người trẻ tuổi ~ lại ném ta sang một bên nữa rồi! Lão Tần à, xem ra bữa tối hôm nay ta lại phải ăn một mình rồi.”
Tần Dũng cười nói: “Cảm tình của hai vị thiếu gia ngọt ngào như vậy vẫn là chuyện tốt mà!”
Sấn Tần Dũng phân tâm, Tiêu Diệu trộm đạo, nhanh chóng ném một viên cờ xuống sau đó lộ ra bi thương nói: “Hai người bọn họ ngọt ngào đến độ đem ba ba như ta vứt sang một bên luôn rồi nè.” Cuối cùng lại cảm khái nói: “Có câu Trường giang sóng sau dồn sóng trước, hai cái tiểu tử thúi này thật sự là có năng lực a, thế nhưng lén lút làm lên xí nghiệp lớn như vậy, lại còn không để cho ta biết nữa cơ chứ, chuyện về bộ lạc nguyên thủy á, trước đây tụi nhỏ luôn là phá lệ bảo ta tới đó chơi đi, ta đã cảm thấy cốt chút quái quái rồi, lúc ấy ta còn suy đoán lão bản phía sau màn có phải là nữ hay không nữa cơ.”
Tần Dũng mạc danh ngẩng đầu, “Vì sao ạ?”
“Bởi vì là nữ mới có thể vì ta quá đẹp trai mà phá lệ cho ta ở lại nhiều ngày hơn chớ gì nữa.” Tiêu Diệu tỏ vẻ đương nhiên nói.
Tần Dũng lặng lẽ ngó mắt nhìn mặt Tiêu Diệu, yên lặng cúi đầu tiếp tục chơi cờ không nói gì cả, có lẽ là vì thời gian dài luôn nhìn thấy mặt của hai vị thiếu gia, cho nên thẩm mỹ của hắn tựa hồ trở nên có điểm quá cao, trước kia rõ ràng còn cảm thấy lão gia là lão soái ca chính hiệu mà ta.
Bỏ quân cờ trong tay xuống, Tiêu Diệu dù bận vẫn ung dung nhìn Tần Dũng, “Sao không nói gì hết vậy, ta không đẹp trai sao?”
Tần Dũng hơi hơi co quắp lại một chút, nghĩ thầm có nên lừa lão gia một chút hay không nhỉ, khen lão gia rất tuấn tú là được…… Nhưng mà hắn lại có thói quen ăn ngay nói thật, lời nói tới đến bên miệng lại cảm thấy có chút nói không nên lời, ngẩng đầu nhìn thấy lão gia vẫn luôn nhìn chằm chằm chính mình, cuối cùng khẽ cắn môi nói: “Hai vị thiếu gia tương đối đẹp hơn một chút.” Nói như vậy chắc là được rồi đi, tức là lời nói thật lại không đắc tội người.
“Vô nghĩa! Hai nhãi ranh kia đẹp ta có thể không biết sao? Ta không cùng bọn họ so đo!!”
“Vậy... Lão gia cũng rất đẹp trai ạ!”
“Này liền đúng rồi!” Nhặt quân cờ lên, Tiêu Diệu vừa lòng tiếp tục chơi cờ.
“Lão gia!” Người hầu lên tiếng đánh gãy hai người đang nghiêm túc chơi cờ, Tiêu Diệu không có ngẩng đầu hỏi, “Chuyện gì?”
Người hầu nói: “Quản gia của Phong gia tới bái phỏng ạ!”
“Ồ?” lúc này Tiêu Diệu mới ngẩng đầu, “Mau mời vào đi!” chuyện gì mà phải cần Ninh quản gia tự mình tới đây một chuyến nhỉ, thường thì đều là do Phong gia có hỉ sự trọng đại.
“Vâng ạ.” người hầu cúi đầu xoay người rời đi, chỉ trong chốc lát liền dẫn theo một người trung niên tây trang giày da vào trong phòng khách.
Tiêu Diệu đứng dậy đón chào, “Thật đúng là khách ít đến nha, chào cậu, Ninh quản gia!”
“Chào ngài, Tiêu lão gia!” Ninh quản gia khom người làm cái cúi chào đủ tiêu chuẩn, thể hiện sự tôn trọng của chính mình.
Tiêu Diệu xua xua tay, “Được rồi được rồi! Nhà của chúng ta không có nhiều quy củ như Phong gia đâu, không cần chú trọng như vậy, nói đi, Phong lão lại có hỉ sự gì thế?”
Ninh quản gia gật đầu đưa lên ba tấm thiệp mời, “Thiếu gia Phong Viên nhà chúng tôi mở tiệc sinh nhật mừng ngày thiếu gia tròn 24 tuổi ạ, mong Tiêu lão cùng hai vị thiếu gia có thể dành ra chút thời gian tới tham gia tiệc sinh nhật của thiếu gia nhà tôi!”
Tiêu Diệu nhận lấy thiệp mời, “Nguyên lai là sinh nhật Phong Viên à, nhất định chúng ta sẽ tới tham gia!”
Ninh quản gia cười khẽ, lại lần nữa khom người, “Vậy thì tôi đây xin phép về trước ạ!” Dứt lời lại như nghĩ tới cái gì đó, vội nói tiếp: “Đúng rồi, thiếu gia Phong Viên nhờ tôi chuyển lời đến hai vị thiếu gia, ngài ấy thực chờ mong hai vị thiếu gia có thể tới tham gia tiệc sinh nhật của ngài ấy!”
Dừng một chút, Tiêu Diệu gật đầu, “Ta sẽ chuyển lời cho hai đứa nhỏ!”
“Vậy tôi xin phép về trước ạ!”
Tiêu Diệu gật đầu, Tần quản gia liền tiến lên tiễn khách.