Tiêu Nghi Tu ra vẻ dũng cảm xua xua tay: “Không cần đi quấy rầy đại ca làm gì, để ta đi thu phục là được rồi, ta là nhị công tử của Tiêu gia, tốt xấu còn có vài phần phân lượng, ta nhất định sẽ đem hết toàn lực hoàn thành tốt lần hợp tác này.”
“Nhưng...” Tư Mỏng do dự nửa ngày, liền làm như có chút khó xử gật gật đầu nói: “Vậy được rồi, tôi sẽ liên hệ với Mạnh thị định ra thời gian, ngài tự mình tới nói đi.”
Tiêu Nghi Tu gật đầu: “Yên tâm đi!”
“Nếu không còn chuyện gì khác vậy tôi xin phép ra ngoài.”
“Đi đi!”
Tư Mỏng rời đi, Cánh cửa gỗ đỏ nặng trịch chậm rãi đóng lại, một khắc mặt của Nghi Tu còn mang vẻ vân đạm phong khinh, khắc sau liền đã trở nên cực kỳ dữ tợn.
“Phanh!” ném đi ly cà phê trong tầm tay mình, Tiêu Nghi Tu nắm chặt nắm tay, hàm răng cắn đến khanh khách, lửa giận ngập trời, ở trong văn phòng có cách âm rất tốt này bắt đầu nổi đóa lên: “Mạnh thị, ngươi cái nho nhỏ Mạnh thị cũng dám xem nhẹ ta! Tư Mỏng, ngươi bất quá chỉ là chó của Tiêu Ảnh mà thôi, còn dám ở trước mặt ta làm bộ làm tịch!! Tiêu Ảnh, Tiêu Ảnh, hết thảy chuyện này đều là bởi vì ngươi, ngươi cướp đi ba của ta, đuổi mẹ của ta đi, làm ta đường đường là thiếu gia của Tiêu gia lại phải sống nghẹn khuất tới như vậy, các ngươi chờ, đều chờ đó cho ta!!!”
Một hồi phát tiết xong, Tiêu Nghi Tu bực bội chà xát mặt, kéo ra ngăn kéo dưới cùng của bàn làm việc, từ trong tầng tầng văn kiện lấy ra một chiếc điện thoại, giải khóa đám mật mã rườm rà xong, liền nhanh chóng nhấn xuống một chuỗi dãy số.
"Tít... tít..." sau vài tiếng âm chờ vang lên, điện thoại chuyển được, ở đầu dây bên kia Mạc Hằng không đợi Tiêu Nghi Tu mở miệng, đã nói thẳng: “Em đang trong giờ học, anh có gì muốn nói thì nói đi em nghe.”
Tiêu Nghi Tu cũng không vô nghĩa, nói thẳng: “Nhanh nhất ngày mai anh sẽ cùng Mạnh thị nói chuyện hợp tác xây dựng biệt thự ở khu ven sông, sau khi thăm dò tình huống xong, anh sẽ nói chi tiết cho em biết, em bảo ba em phái người tới nói chuyện hợp tác đi, dùng phương pháp cũ, cấp ra điều kiện tốt hơn Tiêu thị một chút là được.”
“Được, chỉ là…… Như vậy quá chậm, tiểu đánh tiểu nháo như này đối Tiêu Ảnh ảnh hưởng cũng không lớn.”
Nắm chặt nắm tay, thẳng đến khi bút máy trong tay đã bị niết cong, Tiêu Nghi Tu mới nói: “Tích tiểu thành đại, tuy rằng không thể dùng một lần liền hoàn toàn đánh sập hắn được, nhưng ít ra còn có thể khiến ba anh cùng các đổng sự nghĩ rằng hắn không tài giỏi như trong tưởng tượng của bọn họ là đủ rồi, không phải sao?” Do dự một lát, Tiêu Nghi Tu nói tiếp: “Cũng chỉ có thể tạm thời tiếp xúc đến nhiêu đó, mẹ anh đang suy nghĩ biện pháp đem anh về tổng bộ làm việc, đến lúc đó sẽ dễ dàng đối phó với hắn hơn, chỉ có điều em cũng đừng quên chuyện mà em đã đáp ứng anh.”
Nhìn giáo viên đã quay người đi, cầm lấy phấn làm ra vẻ nghiêm túc viết viết gì đó trên bảng đen, Mạc Hằng đứng dậy đi ra khỏi phòng học: “Ba của em thực xem trọng anh nên mới cùng anh hợp tác, cho nên anh yên tâm đi, chỉ cần anh tuân thủ lời hứa hẹn, sau khi anh tiếp nhận Tiêu thị sẽ nhượng lại 30% cổ phần cho ba em, ông ấy sẽ rất vui lòng tận hết sức lực giúp anh chèn ép Tiêu Ảnh, khiến anh ấy không thể tiếp nhận Tiêu thị được, ba em sẽ toàn lực duy trì anh đoạt lại quyền kế thừa.” Trên mặt nói như vậy, nhưng trong lòng của Mạc Hằng đối Tiêu Nghi Tu lại là khinh thường không thôi, đối với việc hắn một mặt dựa vào trù tính của mẹ hắn, một mặt lại không tiếc bán đứng Tiêu thị để có thể nhanh chóng ngồi trên vị trí tổng tài như này, Mạc Hằng phi thường chướng mắt, thật là đáng tiếc cho vị phụ nhân phải ở sau lưng vì hắn bày mưu lập kế kia.
Tiêu Nghi Tu cười nhạo một tiếng: “Anh đều đã ở trước mặt ba em ký tên ấn dấu tay qua, chẳng lẽ ba em còn sợ anh đổi ý hay sao?”
Mạc Hằng cười nói “Tự nhiên là tin anh rồi, chỉ là lời nói nhất thời, nói nói cho có vậy thôi.” Trong miệng nói như vậy, trong lòng lại không cho là đúng, cho dù lời hứa hẹn này không thực hiện được thì như thế nào, nếu để bao cỏ như Tiêu Nghi Tu thượng vị, thì việc Mạc thị đánh sập Tiêu thị căn bản không phải là việc gì khó.
Sau một trận trầm mặc, Tiêu Nghi Tu nói: “Anh vẫn luôn có một vấn đề muốn hỏi em.”
“Hỏi đi.”
“Vì sao lại đột nhiên quyết định cùng anh hợp tác vậy?”
“Chuyện này chẳng lẽ không phải là chuyện quá rõ ràng rồi sao?”
Tiêu Nghi Tu trào phúng cười một tiếng: “Cũng đúng, Mạc thị tay cầm cổ phần Tiêu thị…… Về sau Tiêu thị chỉ có thể ở vị trí thứ hai, chỉ chừa lại một mình Mạc thị độc tôn.”
Mạc Hằng cười nhẹ “A —— theo như nhu cầu mà thôi, không phải sao?” Nếu ngươi muốn quyền kế thừa Tiêu thị, ta muốn Mạc gia độc đại, muốn Tiêu Ảnh minh bạch, chỉ cần anh ấy nguyện ý, mình có thể huỷ hoại anh ấy, cũng có thể nâng đỡ anh ấy, muốn Tiêu Ảnh đánh bóng lại đôi mắt của chính mình để thấy rõ ai mới là người chân chính xứng đôi với anh ấy, muốn Tiêu Ảnh minh bạch Mạc Cảnh Tuyên bất quá chỉ là phế vật có được một bộ túi da xinh đẹp mà thôi, muốn Tiêu Ảnh biết, nếu anh ấy trắng tay, thì chỉ có Mạc Hằng mình sẽ là người không rời không bỏ, vẫn luôn ở bên cạnh anh ấy.
Tiêu Nghi Tu gợi lên khóe miệng “Cũng không phải sao?” Chỉ ở vị trí thứ hai thì như thế nào, Tiêu gia vẫn sẽ là chi nhất trong bốn đại gia tộc, vị trí thứ hai thì như thế nào, chỉ cần mình tồn tại mà không hề bị Tiêu Ảnh đạp xuống dưới chân là đã đủ rồi.
“Vậy mong cho cả hai chúng ta đều hoàn thành được ước nguyện của chính mình!”
“Hợp tác vui vẻ.”
Một tuần sau ——
Trong đại sảnh tràn đầy không khí nghiêm túc, người chủ trì của buổi đấu thầu lần này ở trên máy tính gõ xuống tên của một công ty cuối cùng cùng một chuỗi con số, máy chiếu phía sau hắn đã chiếu ra gần một trăm con số chỉ ra giá cả do các công ty ra giá, cũng hiện rõ ràng giá của nhà ai cao nhất.
Lại gần microphone trước mặt mình, người chủ trì tuyên bố: “Người thắng thầu khu tân kinh tế Cẩm Châu cùng đoạn đường đã được khai phá ở khu Tinh Hồ là công ty con thuộc quyền sở hữu của Tiêu thị: Công ty điền sản Hoàn Long!”
Dưới đài, Tư Mỏng vừa lòng cùng mọi người vỗ tay.
“Hợp tác vui vẻ!” tổng giám đốc điện tử Kim vũ cầm lấy hợp đồng mới vừa được ký kết xong, đứng dậy bắt tay với Tư Mỏng.
Tư Mỏng cười: “Hợp tác vui vẻ!”
Trên đài, “Người thắng thầu quận Hán Nam là công ty con thuộc quyền sở hữu của Tiêu thị: Công ty điền sản Chất Thành!”
Dưới đài, cũng như trong dự kiến, Tư Mỏng hài lòng gật gật đầu.
Không đến hai tháng, Tư Mỏng đã đoạt đi hết thảy những khối đất mà Mạc thị vừa ý và muốn đầu tư vào.
Mà cuộc hợp tác giữa Tiêu thị cùng Mạnh thị quả nhiên đã biến thành cuộc hợp tác giữa Mạc thị cùng Mạnh thị.
Lương Lạnh tranh thủ lúc Tiêu Nghi Tu ra ngoài ăn cơm trưa, trộm lẻn vào trong văn phòng của Tiêu Nghi Tu, giải khóa máy tính, copy một bộ phận tư liệu xong, liền cầm đi cúc áo có cài máy nghe trộm dán ở dưới bàn làm việc của hắn, nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
Sau khi đã ra khỏi văn phòng của Tiêu Nghi Tu, Lương Lạnh liền gọi điện thoại cho Tiêu Ảnh.
Ở tổng bộ của Tiêu thị ———
“Chờ một lát!” Mạc Cảnh Tuyên đánh gãy lời nói của kỹ sư ở trong video trò chuyện trên máy tính, cầm điện thoại gần đó lên, sau khi thấy người gọi tới là Lương Lạnh.
“Một hồi bàn lại.” Mạc Cảnh Tuyên cắt đứt video trò chuyện cùng kỹ sư.
“Bảo bảo! Lương Lạnh gọi điện thoại cho anh, hẳn là kết thúc rồi!” Mạc Cảnh Tuyên vội kêu Tiêu Ảnh đang bận nấu dược thiện trong phòng nghỉ của văn phòng làm việc.
Mấy ngày này hai người bọn họ đều cực kỳ bận rộn, đặc biệt chính cậu còn phải kéo theo cái thân thể đã ngủ say nhiều năm của chính mình, cứ như vậy đi xuống, thân thể liền có chút ăn không tiêu, Tiêu Ảnh liền đem nguyên liệu nấu dược thiện ở nhà đóng gói đưa tới văn phòng, cũng mặc kệ việc ở thời tiết nóng bức như này có thể khiến văn phòng nhiễm mùi dược vị hay không, cứ mỗi ngày ba bữa cho cậu dùng dược thiện, thịt trên người cậu càng lúc càng nhiều, Mạc Cảnh Tuyên thật sự sợ một ít cơ bụng này của chính mình cuối cùng cũng sẽ biến thành một khối bụng mỡ.
“Em tiếp đi, anh bận nấu dược thiện rồi!”
Mạc Cảnh Tuyên bất đắc dĩ cười cười, bấm nhận cuộc gọi, nói thẳng: “Thế nào rồi?”
“A ~” Lương Lạnh có chút ngốc: “Lão bản?”
“Ha ha —— anh ấy đang bận, cậu nói cho tôi nghe cũng giống như nói với anh ấy thôi!”
“Vậy chờ lão bản rảnh tôi sẽ gọi lại ạ!” Nói xong Lương Lạnh liền muốn cúp điện thoại.
Mạc Cảnh Tuyên nhướng mày, người này còn rất cẩn thận, nam nhân của mình quả nhiên là có mắt nhìn người.
Cũng không làm khó hắn, Mạc Cảnh Tuyên trực tiếp đứng dậy hướng phòng nghỉ vừa đi vừa nói: “Được rồi, cậu chờ một chút, để tôi đưa điện thoại cho anh ấy!”
“A? vâng ạ, Cảm ơn anh!” Lương Lạnh kinh ngạc, không biết người này là ai nhỉ, hình như cùng lão bản mặt lạnh nhà mình có quan hệ khá thân mật a ~
Từ phía sau ôm lấy Tiêu Ảnh, Mạc Cảnh Tuyên đem điện thoại đặt ở bên tai nam nhân nói: “Nè, cậu ấy muốn nói chuyện với anh!”
Tiêu Ảnh cười quay đầu lại hôn hôn Mạc Cảnh Tuyên, sau đó liền nghiên đầu về phía tay cầm điện thoại của Mạc Cảnh Tuyên, nghiêm túc nói: “Về sau có chuyện gì thì cứ nói với em ấy, nói cho tôi hay nói cho em ấy đều giống như nhau cả thôi.”
Xác nhận là thanh âm của lão bản, Lương Lạnh nghiêm trang trả lời: “Vâng, lão bản!”
“Kết thúc rồi sao?” Tiêu Ảnh hỏi.
“Vâng, đã bắt được đồ vật, thuận tiện đã copy lại một phần tư liệu chứng minh hắn đã tham ô tài chính của chi nhánh công ty!”
“Làm tốt lắm! Tuần này cứ mặc kệ hắn, lúc sau cậu tự mình gửi một phần tư liệu cho đám hội đồng quản trị trong công ty, cậu cũng gửi thêm một phần tư liệu cho ba tôi luôn đi.”
“Được! Còn có một việc tôi muốn hội báo cho ngài, mẹ của Tiêu Nghi Tu hẳn là có quan hệ thân mật với một vị cổ đông trong công ty ta.”
“Biết tên của vị cổ đông đó không?”
“Không rõ ràng lắm, khả năng sợ người khác nghe thấy, mỗi lần Tiêu Nghi Tu gọi điện thoại đều rất cẩn thận, tôi chỉ nghe được đại khái, không thể nghe rõ hết được.”
“Được rồi, tôi đã biết, cậu cứ theo kế hoạch mà làm đi.”
“Vâng, lão bản, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ tốt nhất có thể!” Lương Lạnh chờ người ở đầu dây bên kia cúp máy trước, rồi mới tắt điện thoại đi.
Mạc Cảnh Tuyên nhíu mày “Người thuộc Hội đồng quản trị sao? Xem ra Triệu Linh Quân muốn đem Tiêu Nghi Tu về tổng bộ nhỉ ~” kiếp trước cũng là như thế này, chỉ là đời này Tiêu Diệu chẳng những không điên, còn đã cùng ả ly hôn, hơn nữa đã sớm công bố quyền kế thừa thuộc về Tiêu Ảnh, còn an bài Tiêu Nghi Tu vào công ty con của Tiêu thị, giúp hắn có được sinh hoạt vô ưu vô lo…… Đời này, ả không có lợi thế gì để có thể giành được thiện ý cùng cảm thông từ những người khác, vậy rốt cuộc Triệu Linh Quân đã dùng thủ đoạn gì để câu thông với người trong hội đồng quản trị nhỉ……?
Tiêu Ảnh xoa xoa đầu cậu nói: “Việc này em đừng nhọc lòng làm gì, anh sẽ phái người đi theo dõi bà ta.”
Mạc Cảnh Tuyên kinh ngạc: “Thuộc hạ của anh còn có nhân tài như vậy sao?” Sao cậu lại không biết nhỉ?
Tiêu Ảnh cười nói: “Em suy nghĩ nhiều, ra ngoài tiêu tiền tìm người mà thôi!”
Mạc Cảnh Tuyên gật đầu, suy tư một lát sau nói: “Việc này giao cho em đi, em biết một người.”
Tiêu Ảnh lắc đầu, “Em chỉ cần ở bên cạnh anh là được rồi, lo dưỡng béo chính mình là được, mặt khác cứ để anh lo.”
“Chỉ cần đi một chuyến mà thôi, nếu không yên tâm thì hôm nay anh đi cùng em đi, người nọ là lính trinh sát trong bộ đội vừa mới xuất ngũ, rất am hiểu truy tung cùng phản truy tung, dùng hắn khẳng định không sai!”
Thấy cậu kiên trì, Tiêu Ảnh chỉ phải gật đầu: “Vậy được, bất quá hôm nay em cần phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai anh sẽ đi cùng em.”
“Vậy đi.” Mạc Cảnh Tuyên thỏa hiệp.
Bên trong văn phòng ở tầng cao nhất của Mạc thị ————
“Ngươi nói cái gì?!! Ngươi lặp lại lần nữa!!” Mạc Chấn Hào bạo nộ nhìn người đối diện mình đang sợ hãi cúi thấp đầu.
Người nọ run run, hận không thể trực tiếp đem đầu chôn ở ngực của chính mình, nơm nớp lo sợ nói: “Hán —— Hán Nam cũng bị Tiêu thị bắt lấy.”
Mạc Chấn Hào tức giận đến nỗi ném thật mạnh văn kiện trong tay vào đầu của người đối diện mình, quát to: "Mới qua bao lâu đâu! Sao Tiêu thị có thể———— khụ! Khụ! Khụ!” Mạc Chấn Hào tức giận đến nỗi ho sặc sụa, những khu đất bị Tiêu gia cướp đi đều là nơi mà người ở Mạc thị phải tốn biết bao nhiêu thời gian để tới hiện trường tra xét cùng quy hoạch, thậm chí bọn họ còn đã sớm hoàn thành bản đồ án thiết kế cho những công trình đó, vốn dĩ đã nắm chắc vậy mà... Không ngờ toàn bộ đều bị Tiêu gia cầm đi, không chỉ có như thế, mà cả những khoản đầu tư mà Mạc thị đã sớm khảo sát xong còn cố ý hướng hợp tác đều đã bị đoạt đi hết.