Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Thành Bóng Dáng Của Anh

Chương 12: Còn (Một)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bất chợt dừng lại, “Lạch cạch” tuýp kem dưỡng da trong tay liền rơi xuống đất, kem dưỡng liền bắn ra đầy chân Tiêu Ảnh.

Mạc Cảnh Tuyên không thể tin tưởng nhìn về phía Tiêu Ảnh, bàn tay của cậu dần thực hoá hơn, khẽ giơ lên tay đang không ngừng run rẩy của mình vuốt ve mặt Tiêu Ảnh, nghẹn ngào nói “Cậu cũng...” trở lại rồi sao?

Không để ý tới cảm xúc quái lạ của Mạc Cảnh Tuyên, Tiêu Ảnh nhìn cậu kiên định nói “Ngươi vĩnh viễn là của ta.”

Không ngừng lui về phía sau, Mạc Cảnh Tuyên hốt hoảng nói “Không, không, không có khả năng, sao có thể?”, Mạc Cảnh Tuyên vô thố lắc lắc đầu, không ngừng phủ định suy đoán của chính mình.

Tiêu Ảnh nhíu mày tiến lên, dùng hai tay ngắn nhỏ non nớt của chính mình giam cầm lấy hắc ảnh ở trước người mình, lớn tiếng nói “Cậu muốn cự tuyệt tớ sao?”

Bẻ ra cánh tay của bé con, Mạc Cảnh Tuyên lùi lại hai bước, mặt vô biểu tình nhìn Tiêu Ảnh hỏi “Hồi nãy cậu kêu tớ là gì?”

“Hồi nãy sao?” Tiêu Ảnh khó hiểu nói “Gọi cậu là Tuyên a, cậu làm sao vậy?”

Không phải…… Nhẹ nhàng thở ra lại đồng thời cảm thấy trong lòng mạc danh có chút mất mát, Mạc Cảnh Tuyên tự giễu, xem ra phải một mình gánh vác mọi sai lầm cùng bất kham ở kiếp trước, vẫn là cảm thấy có chút miễn cưỡng nhỉ, ha ha, quả nhiên mình vẫn luôn là kẻ ích kỷ a, kiếp trước nam nhân kia đều vì ngươi đi tìm chết còn chưa đủ sao? Hiện tại còn chờ mong ở kiếp này cũng có người giống như ngươi mang theo ký ức kiếp trước trở về quá khứ sao? Suy nghĩ của chính mình, thật đúng là... Bất kham a.

Nhìn mặt Tiêu Ảnh, Mạc Cảnh Tuyên lắc đầu nói “Không có việc gì”, chỉ có điều ai cũng không biết, giờ phút này cậu đang thầm phỉ nhổ nỗi bất kham cùng chờ mong sâu trong nội tâm của chính mình, nhưng đáy lòng cậu vẫn còn cảm thấy nhàn nhạt thê lương.

Ánh mắt ám ám, Tiêu Ảnh lại tiến lên ôm lấy cái bóng của Tuyên vào lòng mình, Tiêu Ảnh nhẹ giọng nói. “Tuyên, không cần coi tớ như một đứa trẻ được không, đừng gạt tớ bất cứ chuyện gì...” Một người luôn luôn mẫn cảm với cảm xúc của người khác như hắn sao có thể không phát hiện được Mạc Cảnh Tuyên có chuyện giấu giếm hắn.

Khom lưng đem bé con chỉ cao tới đùi mình bế lên, cười nói “Được, một ngày nào đó tớ sẽ nói toàn bộ sự việc cho cậu, cho nên bảo bảo à, hãy cho tớ một chút thời gian nữa nhé?”

Tay nhỏ chạm vào gương mặt màu đen không rõ ngũ quan của Mạc Cảnh Tuyên, nghiêm túc nói “Tớ sẽ chờ ngày cậu chịu nói cho tớ nghe!”

Mạc Cảnh Tuyên cười vỗ vỗ lưng Tiêu Ảnh “Được, vậy giờ mình đi xuống ăn sáng nhé, cũng sắp muộn rồi!”

Bởi vì là ngày đầu tiên đi học, Tiêu Diệu quyết định tự mình đưa bé đi tới trường học, cho nên khi Tiêu Ảnh xuống lầu, liền thấy Tiêu Diệu đã đứng chờ ở nơi đó.

Hai cha con dùng xong bữa sáng liền xuất phát, đến nỗi Triệu Linh Quân, nàng còn đang ôm con mình ngủ, cũng không có cùng bọn họ dùng bữa sáng.

Mạc Cảnh Tuyên suy đoán, đại khái ở đêm nay ả sẽ ra tay lần nữa, cậu bắt đầu cảm thấy hứng thú với chất bột không rõ nguồn gốc trong lọ thủy tinh kia của ả.

Tình hình giao thông hôm nay cũng không tệ lắm, chỉ bị kẹt một chút ở ngay giao lộ gần trường học, cho nên khi bọn họ vừa tới nơi thì thấy trước cổng trường học vẫn còn tụ lại khá nhiều người.

Ngôi trường hiện tại của Tiêu Ảnh cùng ngôi trường mà Mạc Cảnh Tuyên đã từng học ở kiếp trước cũng không sai biệt lắm, hai trường đều thuộc trường tư lập dành cho quý tộc, những người học ở hai trường này trừ bỏ những học sinh được sinh ra trong gia đình bình thường nhưng lại có thành tích học tập nổi bật nên được nhận vào học ra, những học sinh còn lại cơ bản đều có gia cảnh phi phú tức quý, chỉ có điều ở lan đế học phủ nơi cậu từng học có điểm độc đáo hơn, bởi vì ngôi trường ấy bao quát cả ba cấp học từ tiểu học đến đại học, trường học ấy được phân làm hai khu dạy học, tiểu học đến cao trung thì cùng một khu, đại học thì được đơn độc một khu, nói cách khác, ở trường học này mọi người đều có thể bắt đầu học từ tiểu học cho đến khi tốt nghiệp đại học.

Tiêu Diệu trực tiếp đem Tiêu Ảnh giao cho chủ nhiệm lớp, dặn dò vài câu sau đó liền rời đi.

Chủ nhiệm lớp họ Từ, là một nữ giáo viên trẻ tuổi xinh đẹp, điều làm Mạc Cảnh Tuyên vừa lòng chính là thái độ của vị giáo viên này, nàng đối Tiêu Ảnh dị thường hoà ái cùng khách khí, nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì cũng dễ hiểu, gương mặt của Tiêu Diệu chính là chiêu bài lớn nhất, gia chủ Tiêu gia ở đế đô, có mấy người dám đối với con của gia chủ không khách khí cơ chứ, tuy đứa bé này không biết từ đâu toát ra tới, nhưng từ việc Tiêu Diệu tự mình đưa bé lại đây liền đã biểu lộ hết thảy.

Đông ~ đông ~ đông…… tiếng trống quen thuộc vang lên, thanh âm đều nhịp không nhanh không chậm vang ra khắp mỗi một góc xung quanh trường.

“Đi thôi bé Ảnh! Cô dẫn con vào phòng học nhé!” cô Từ khom lưng duỗi tay về phía Tiêu Ảnh muốn dắt lấy tay nhỏ của bé con.

Đem bàn tay giấu về phía sau lưng, Tiêu Ảnh gật đầu, trước một bước đi ra khỏi văn phòng giáo viên.

Cô Từ cũng không thèm để ý, cười đuổi kịp “Bé Ảnh là người lớn rồi nha, đã không cần người khác dắt tay đi nữa.”

Tiêu Ảnh trầm mặc, cô Từ nói tiếp “Ha ha, không biết hôm nay tan học ba ba có đến đón Tiêu Ảnh của chúng ta về nhà không nhỉ?” Nói xong lời này trong mắt cô Từ liền sáng lên lộ ra vẻ chờ mong cùng tham lam.

Mạc Cảnh Tuyên khinh thường bĩu môi, cúi người đến bên tai bé con nói “Bảo bảo, cô giáo này đối với "đùi vàng" là ba cậu rất có hảo cảm nha, cho nên... Bảo bảo tính toán làm như thế nào?”

Đột nhiên Tiêu Ảnh dừng lại bước chân, đối với không khí nhíu nhíu mày nói “Cậu thực để ý chuyện của Tiêu Diệu sao?”

Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Mạc Cảnh Tuyên cúi người, chu môi hôn lên trán Tiêu Ảnh một cái, nỉ non nói “Cậu biết không? Đời này tớ vì cậu mà sống...” dừng một chút lại nói tiếp “Tớ chỉ là tò mò bảo bảo sẽ xử lý như thế nào mà thôi, dù gì về sau nữ nhân này cũng là chủ nhiệm lớp của cậu mà.”

“Khụ khụ khụ khụ……” Cho rằng Tiêu Ảnh đang hỏi chính mình, cô Từ bị thái độ thẳng thắn của bé làm cho giật mình, lúng túng nói “Cô chỉ là tùy tiện hỏi cho vui vậy thôi.”

Cong lên mặt mày, giờ phút này thần thái của Tiêu Ảnh hết sức phi dương, nhón chân hồi hôn về vị trí tự cho là gương mặt của Mạc Cảnh Tuyên sau đó nói “Tớ không thèm để ý ông ấy, càng không thèm để ý người đứng bên cạnh ông ấy là ai, cho nên không cần xử lý”

Sờ sờ đôi môi nơi bị bé con vừa mới hôn qua, Mạc Cảnh Tuyên ngơ ngác nói “Bảo bảo vui vẻ là được.”

“Hả?” cô Từ cảm thấy chính mình có chút hoang mang, đứa nhỏ này có phải là trưởng thành quá sớm rồi hay không, nàng chỉ là hỏi ba của nó có đến đón nó hay không mà thôi, như thế nào đã bị đứa nhỏ này nhìn thấu ý đồ, còn có, vì sao lại nói là không cần xử lý, ý chỉ chính mình sao? Ý tứ là chính mình có thể tùy tiện tiếp cận ba của nhóc sao?

Định nhấc chân đi về lớp nhưng Tiêu Ảnh chợt nhớ ra cô giáo còn đang đi theo sau lưng mình, vì thế quay đầu mặt vô biểu tình nói “Con không để bụng cô ôm mục đích gì với Tiêu Diệu, chỉ cần cô đừng quấy rầy con là được, giống như câu hỏi vừa nãy của cô chính là đang quấy rầy đến con đấy!”

Ý đồ bị Tiêu Ảnh trực tiếp nói ra, sắc mặt cô giáo liền đỏ bừng lên, cũng không còn mặt mũi nói tiếp, bước nhanh về phía trước dẫn đường cho Tiêu Ảnh.

Mạc Cảnh Tuyên lắc đầu, vẫn là quá trẻ a, chỉ có cấp bậc này, muốn làm tiểu tam phỏng chừng sẽ bị Triệu Linh Quân ngược chết.

Đứng trước cửa phòng học, cô Từ sửa sang lại cảm xúc, bước vào phòng học trước, còn Tiêu Ảnh thì theo sát phía sau.

“Bạch bạch” cô Từ vỗ vỗ tay đem lực chú ý của tất cả học sinh tập trung về phía chính mình sau đó nói “Cả lớp im lặng nào!”

Tiếng cười nói ồn ào xung quanh lớp liền ngừng lại, cô giáo nói tiếp “Hôm nay lớp chúng ta sẽ chào đón một bạn học mới!” hướng về phía Tiêu Ảnh đang đứng ngoài bục giảng vẫy vẫy tay “Tới đây nào! Con hãy tự giới thiệu về bản thân cho các bạn cùng biết đi!”

Đi đến giữa bục giảng, buông ra quai đeo cặp sách đã bị túm đến nhăn nhúm nhó, cầm lấy phấn viết tên của mình lên bảng đen sau đó xoay người nói “Tên tớ là Tiêu Ảnh, mong về sau sẽ được các bạn chiếu cố nhiều hơn!”

An ủi sờ sờ đầu Tiêu Ảnh, Mạc Cảnh Tuyên biết trường học cũ đã để lại bóng ma trong lòng Tiêu Ảnh, đến giờ vẫn chưa có hoàn toàn biến mất.

“Xong rồi sao... Tốt, lời giới thiệu rất đơn giản nhưng cũng đã đủ rồi, chúng ta vỗ tay hoan nghênh Tiêu Ảnh cái nào!” cô giáo đi đầu vỗ tay, các bạn trong lớp cũng vỗ tay theo.

“Được rồi! An tĩnh lại nào” cô đi xuống phía dưới chỉ tay về một phía nói “Tư Mỏng đứng dậy nào!”

Hàng phía trước, một bé trai nhỏ gầy vội đứng dậy, đứa bé ấy ăn mặc giản dị hơn các bạn khác trong lớp, nhưng lại sạch sẽ ngăn nắp, khuôn mặt nhỏ không tính xuất sắc nhưng lại toát ra vẻ sắc sảo cùng khôn khéo.

Mạc Cảnh Tuyên nghĩ thầm, khó trách vì sao đời trước hắn lại giữ gìn Tiêu Ảnh đến như vậy, nguyên lai là đã nhận thức rồi a.

Cô Từ nhìn về phía Tiêu Ảnh sau đó chỉ tay tới vị trí cạnh Tư Mỏng nói “Về sau con cứ ngồi ở vị trí đó nhé, Tư Mỏng là phó học tập trong lớp chúng ta, nếu có gì không hiểu, các con có thể trao đổi với nhau!”

Lại đối Tư Mỏng nói “đây là ngày đầu tiên Tiêu Ảnh tới trường học, cho nên một hồi nữa Tư Mỏng nhớ dẫn bạn đi xung quanh trường học làm quen một chút nhé!”

“Vâng ạ” Tư Mỏng gật đầu đáp ứng.

“Được rồi, Tiêu Ảnh qua đó ngồi đi, chúng ta bắt đầu vào học!”

Tiêu Ảnh gật đầu đi xuống bục giảng, Tư Mỏng vươn tay phải về phía Tiêu Ảnh nói “Đến đây đi, chúng ta bắt tay, về sau mong cậu chiếu cố tớ nhiều hơn!”

“Phốc ~” thiếu chút nữa Mạc Cảnh Tuyên không nghẹn lại được mà cười ra tiếng tới, đứa nhỏ này, sao ở hiện tại liền đã bắt đầu thương vụ hóa như vậy, còn muốn bắt tay nữa chứ.

Tiêu Ảnh ngẩn người một lúc, sau đó mới vội duỗi tay nắm lấy tay Tư Mỏng lắc lắc “Mong cậu cũng chiếu cố tớ nhiều hơn"

Mạc Cảnh Tuyên vui vẻ, hai đứa nhỏ này quá đáng yêu.

Một buổi sáng thực mau qua đi, Tư Mỏng vẫn luôn tận chức tận trách thực hiện nhiệm vụ mà cô đã giao phó, mang Tiêu Ảnh đi đến nhà ăn ở trường học ăn cơm chiều, sau đó lại mang theo cậu đi tham quan trường học, hai đứa bé xa lạ sau khi cùng nhau đi tham quan khắp trường thì cũng đã dần dần trở nên thân thiết hơn, rốt cuộc Mạc Cảnh Tuyên cũng từ trên người Tiêu Ảnh thấy được một chút bộ dáng hồn nhiên mà một đứa trẻ nên có.

Buổi chiều Tần quản gia đến trường đón Tiêu Ảnh về nhà, thời điểm đi ngang qua lan đế học phủ Mạc Cảnh Tuyên nghĩ thầm, chờ xử lý xong Triệu Linh Quân, cậu sẽ dẫn Tiêu Ảnh tới gần biệt thự Mạc gia để đi dạo xung quanh xem sao, dù gì cũng phải xác nhận xem "mình" có còn tồn tại hay không……

Về đến nhà, Mạc Cảnh Tuyên liền đem ý thức bám vào trên người Triệu Linh Quân, nhìn chằm chằm vào mỗi tiếng nói cử động của ả, thẳng đến khi sắp tới bữa tối, ả mới lại có động tĩnh, cùng lần trước giống nhau, đuổi đi đầu bếp, lại lấy ra lọ thủy tinh kia, chỉ có điều lần này không còn tiếp tục do dự nữa, ả đem bột phấn trong lọ bỏ vào nồi canh đang được nấu riêng ở một bếp nhỏ, sau đó nhanh chóng rời đi.

Mạc Cảnh Tuyên kinh ngạc, nồi canh ấy chính là canh bổ được chuyên môn làm riêng cho Tiêu Diệu, không ngờ nữ nhân này lại trực tiếp đối Tiêu Diệu động thủ, khó trách vì sao không thèm để ý đến Tiêu Ảnh, nhưng bột trắng kia rốt cuộc là cái gì?, nhìn tay của Triệu Linh quân không ngừng run rẩy, hoảng loạn đến nỗi bỏ luôn lọ thủy tinh kia vào lại túi áo sau đó nhanh chóng về tới phòng khách……

Mạc Cảnh Tuyên chỉ cảm thấy nữ nhân này ngoài việc có được bộ ngực khá đầy đặn ra, những chỗ còn lại đều hỏng bét hết chỗ nói đặc biệt là phần đầu…… Bất quá vừa lúc, chứng cứ vẫn còn để ở trên người ả, điều này sẽ giúp cậu đỡ vất vả hơn rất nhiều.

Vỗ vỗ đầu của bé con đang ngồi ở trên sô pha chăm chú xem TV, Mạc Cảnh Tuyên nói “Bảo bảo à, lên lầu đi, tớ có lời muốn nói với cậu!”

Tiêu Ảnh gật đầu sau đó đứng dậy rời đi phòng khách, vừa lúc gặp thoáng qua Triệu Linh Quân mới từ phòng bếp đi ra, hai người đều xem đối phương như không khí cho nên cũng không có chào hỏi gì.

Trong phòng --

Tiêu Ảnh hỏi “Tuyên, làm sao vậy?”

Mạc Cảnh Tuyên nói “Đã đến lúc chúng ta phải ra tay xử lý ả Triệu Linh Quân kia rồi!”

Tiêu Ảnh nói “Tuyên có biện pháp gì sao?”

“A” Mạc Cảnh Tuyên cười “Tớ cứ cho rằng ả sẽ từ chỗ cậu xuống tay, cho nên vẫn luôn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của ả, không nghĩ tới lá gan của ả cũng thật không nhỏ, dám trực tiếp hạ dược vào canh của ba cậu!”

Tiêu Ảnh dừng một chút “Lá gan xác thật không nhỏ, Tuyên cần tớ phối hợp sao?”

Sủng nịch vuốt vuốt mũi bé con, Mạc Cảnh Tuyên nói “Sao bảo bảo lại thông minh như vậy chứ, tớ xác thật cần cậu phối hợp, hơn nữa có thể thành công hay không đều dựa vào lần phối hợp này của cậu!”

Nắm lấy ngón tay đang tác oai tác quái trên mũi mình ôm vào trong lòng ngực, Tiêu Ảnh tự tin nói “Nhất định sẽ làm Tuyên vừa lòng”

Mạc Cảnh Tuyên khom lưng nói nhỏ vào tai Tiêu Ảnh “Một hồi đến gio cơm cậu……”

“Đã nhớ kỹ chưa?”

Tiêu Ảnh gật đầu “Không thành vấn đề!”

“Thực tốt, đi thôi, xuống...” Mạc Cảnh Tuyên còn chưa nói xong thì đã bị tiếng đập cửa đánh gãy.

“Ảnh thiếu gia, xuống ăn cơm thôi.” Tần quản gia ở ngoài cửa gọi.

Mở cửa ra, Tiêu Ảnh nói “Đi thôi”, hắn cũng thực chờ mong bữa tối lần này...
« Chương TrướcChương Tiếp »