Một vài giây sau liền có người bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến thanh âm của một nam nhân trung niên “Linh Quân đó hả? Sao lại gọi điện thoại cho ba vào giờ này thế?”
hốc mắt của Triệu Linh Quân đã đỏ bừng, do dự một lát, sau đó kiên định nói “Ba, con không đợi...”
Nam nhân ở đầu dây bên kia liền thống khoái cười to nói “Cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi sao?”
“Hắn không có chút cảm tình nào với con cả, hơn nữa hắn đã bắt đầu để ý tới đứa con trai của ả nữ nhân kia nhiều hơn, rất có khả năng Nghi Tu sẽ bị đứa con hoang ấy cướp đi quyền kế thừa.”
“Ài…… Là do ba sơ sẩy, không có tiếp tục truy tra thân thế của đứa nhỏ đó, không nghĩ tới thằng nhóc ấy lại là con ruột của Tiêu Diệu, con yên tâm, ba sẽ không để những trả giá của con trong nhiều năm nay phải bị uổng phí, nếu lúc trước có thể trong bất tri bất giác gϊếŧ chết nữ nhân kia bằng một vụ tai nạn xe cộ, thì việc xử lý đứa nhỏ ấy lại càng đơn giản hơn rất nhiều!”
“Không được” Triệu Linh Quân phủ định “Nơi này cũng không phải là trấn nhỏ xa xôi kia, nếu ở đế đô, dám đem đứa nhỏ ở cạnh Tiêu Diệu dồn vào chỗ chết, lấy tính cách của Tiêu Diệu, vô luận có phải là ngoài ý muốn hay không, khẳng định hắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, nhất định sẽ tra ra được trên đầu Triệu gia!” dừng một chút, Triệu Linh Quân nói tiếp “Hắn cũng từng thử phái người đi tra nguyên nhân chết của nữ nhân kia, nếu không phải do nữ nhân kia chết khá sớm, chúng ta cũng không có khả năng tránh thoát khỏi tay Tiêu Diệu.”
“Vậy... Ngươi có phải đã có kế hoạch gì rồi hay không?”
Cắn răng gật gật đầu “Đúng vậy, con tính toán……” Triệu Linh Quân nói ra kỹ càng tỉ mỉ kế hoạch của chính mình.
“Ha ha ha, không hổ là con gái cưng của Triệu Thanh Vân ta, tàn nhẫn lên thì không khác gì cha nó cả!” người đàn ông trung niên bên đầu dây bên kia tán thưởng nói.
Triệu Linh Quân nhìn thấy Nghi Tu đang ngọ nguậy xoay người, liền nhỏ giọng nói “Được rồi, con tắt máy nhé, Nghi Tu sắp tỉnh, ba tìm được thứ ấy rồi thì gọi lại cho con nha!”
“Được!”
“Mẹ ơi, con đói bụng” Nghi Tu xoa xoa đôi mắt ngồi dậy.
Bước nhanh đến cạnh giường đem bé bế lên “Giờ mẹ sẽ đi chuẩn bị cho con những món ăn ngon nhất nhé, nhưng mà mẹ có một điều kiện.”
Tiêu Nghi Tu nghiêng đầu kỳ quái nhìn mẹ mình, cứ cảm thấy mẹ tựa hồ có gì đó khác thường, nghi hoặc hỏi “Điều kiện gì ạ? hát cho mẹ nghe sao?”
Buồn cười lắc lắc đầu “Không phải, mẹ hy vọng con có thể đi cùng mẹ tới phòng của ba để xin lỗi ba về chuyện hồi sáng nay, Nghi Tu có thể thỏa mãn điều kiện đó của mẹ hay không?”
Nghi Tu bất mãn chu miệng nói “Mẹ mới là người phải đi xin lỗi, đem con đẩy đến trên mặt đất, còn chọc ba sinh khí, con không làm gì sai cả cho nên con không đi đâu!”
“Đứa bé lanh lợi! Là mẹ sai, cho nên trước tiên mẹ xin lỗi Nghi Tu nhé!” nhéo cái mũi của con mình, Triệu Linh Quân cố tình giả bộ khóc nói “Nghi Tu cũng không muốn ba ba vẫn luôn giận mẹ phải không?”
Thấy bé lắc đầu, Triệu Linh Quân không ngừng cố gắng khuyên nhủ “Vậy cho nên nếu Nghi Tu nguyện ý đi cùng mẹ tới chọc cho ba ba vui vẻ, khẳng định ba ba sẽ tha thứ cho mẹ không giận mẹ nữa, con coi có phải hay không nè?”
Nghĩ nghĩ, mặt Nghi Tu mang vẻ tình nguyện đáp ứng nói “Vậy được rồi”
“Chụt!" "Nghi Tu nhà ta thật hiểu chuyện”
Thu phục được bảo bối, Triệu Linh Quân khẽ thở phào một hơi, ôm Nghi Tu xuống lầu ăn cơm, vừa ăn vừa chỉ cho con biết buổi tối khi thấy ba về thì nên nói những gì.
Cho nên chờ đến buổi tối, Tiêu Diệu mới vừa bước vào nhà, liền đã bị tiểu đạn pháo ôm lấy hai chân, đối mặt với khuôn mặt non nớt của con mình đang làm nũng xin lỗi chuyện hồi sáng, cùng thái độ chịu mềm xuống biết nhận sai của Triệu Linh Quân, Tiêu Diệu cũng không tiếp tục khó xử bọn họ nữa, chỉ nói một câu “Không có lần sau”
Hết thảy sự việc ở dưới lầu, Mạc Cảnh Tuyên đều xem ở trong mắt, nghe vào trong tai, nghe thấy được câu không có lần sau kia, Mạc Cảnh Tuyên đối với Tiêu Diệu có phần giận chó đánh mèo.
“Tuyên, làm sao vậy?” Sờ sờ bóng đen đang không ngừng vặn vẹo, Tiêu Ảnh hỏi.
Ổn định lại cảm xúc, Mạc Cảnh Tuyên cười nói “Không có việc gì, chỉ là có chút chán ghét ba của cậu mà thôi!”
Kéo lấy tay của Mạc Cảnh Tuyên đặt ở trên mặt mình, Tiêu Ảnh nói “Không cần thích chú ấy, cậu ghét thì tớ cũng ghét!”
“Ha ha ha, đồ ngốc này, đó là ba của cậu mà!”
“Có cậu là đủ rồi, tớ không cần ai khác nữa.”
Đem bé con ôm vào trong lòng ngực, Mạc Cảnh Tuyên thở dài nói “Bảo bảo a, mong cậu……” Không cần để ý tôi nhiều như vậy được không?
“Làm sao vậy?”
Lắc đầu “Không có việc gì, chỉ là hy vọng bảo bảo có thể có nhiều bạn bè hơn!” giờ phút này Mạc Cảnh Tuyên cảm thấy may mắn khi bản thân cậu chỉ là một cái bóng, cho nên có thể dùng hắc ám để che giấu lo lắng cùng bi thương đang lộ rõ ở trong mắt mình...
Mẫn cảm nhận thấy được cảm xúc của Mạc Cảnh Tuyên hình như có điểm gì đó không đúng, Tiêu Ảnh vội đẩy Mạc Cảnh Tuyên ra, gắt gao nhìn chằm chằm cái bóng đen ngòm trước mắt, trầm giọng hỏi “Cậu phải rời khỏi tớ sao?!”
Cứng đờ một lát, Mạc Cảnh Tuyên lại đem bé con ôm vào trong lòng ngực, cười nói “Sao lại phải rời đi cơ chứ, tớ đáp ứng cậu, sẽ không rời đi!”
“Nếu không phải muốn rời khỏi, vì sao cậu vẫn luôn bảo tớ phải kết giao với nhiều người khác, cậu thật sự thực hy vọng bên người tớ có những người khác sao?”
“Cậu…… Quá cô đơn……”
Tiêu Ảnh lắc đầu phủ định nói “Tuyên, tớ có cậu, tớ cũng không cảm thấy cô đơn!”
Hôn vài cái lên mái tóc mềm mại của Tiêu Ảnh, Mạc Cảnh Tuyên nói “Tớ cũng vậy, nhưng tớ vẫn hy vọng cậu có thể đáp ứng tớ một điều, đó là không cần đem chính mình nhốt ở trong không gian nhỏ chỉ có hai chúng ta, hãy tập mở lòng ra, đi ra ngoài xem thử mọi thứ xung quanh được không? Đi xem thế giới bên ngoài, đi tiếp xúc với mọi thứ xung quanh, vô luận cậu làm gì tớ cũng sẽ ở bên cạnh cậu, cùng cậu trải qua những ngày tháng sinh hoạt này, trải qua thời thơ ấu mà cậu đáng có được như này...”
Tiêu Ảnh rụt người vào trong lòng ngực Mạc Cảnh Tuyên thật lâu thật lâu, cuối cùng cũng gật đầu nói “Tớ đáp ứng cậu, chúng ta sẽ cùng trải qua những việc mà cậu muốn cho tớ trải qua!”
Được đến đáp án khá vừa lòng, Mạc Cảnh Tuyên vui vẻ ôm Tiêu Ảnh nâng lên cao xoay vài vòng.
Hai người mới vừa thương lượng xong, bữa tối liền đã đến, Tiêu Diệu đã lên phòng kêu Tiêu Ảnh xuống ăn cơm, hắn đã an bài xong việc nhập học cho Tiêu Ảnh ở một ngôi trường danh giá tại đế đô, thứ hai tuần sau sẽ bắt đầu đi học.
Đáng lẽ tin tức này sẽ khiến Mạc Cảnh Tuyên cảm thấy cao hứng, nhưng khi thấy được thái độ của Triệu Linh Quân vào tối nay đã có biến hóa vi diệu, cảm xúc vui sướиɠ ấy liền trong nháy mắt biến mất không còn thấy tăm hơi.
Nữ nhân vẫn không cười nói gì với Tiêu Ảnh, nhưng thấy được ánh mắt của ả khi nhìn Tiêu Ảnh đã từ không cảnh giác cùng ghen ghét biến thành khinh thường không để bụng, phảng phất như đối đãi với một bụi cỏ ven đường, không thèm để ý một chút nào, tựa hồ Tiêu Ảnh với nàng tới nói đã không còn chút lực uy hϊếp nào nữa.
Mạc Cảnh Tuyên nghi hoặc, tạm thời thu liễm sao? Hay là nữ nhân này đã có tính toán khác?
Cậu còn nhớ rõ kiếp trước, thẳng đến khi cậu chạy ra khỏi Tiêu Trạch, Triệu Linh Quân cùng Tiêu Nghi Tu đều còn sinh hoạt ở Tiêu Trạch, Mạc Cảnh Tuyên từng trong lúc vô ý nghe được một đoạn đối thoại giữa hai người họ, Tiêu gia là do một tay Tiêu Ảnh tranh đoạt tới, nguyên bản quyền kế thừa Tiêu gia là thuộc về Tiêu Ảnh do chính Tiêu Diệu trước khi bị rối loạn tâm thần đã đưa ra quyết định này cũng đã ghi xong công văn, nhưng hình như nữ nhân này đã dùng thủ đoạn gì đó chứng minh bộ công văn ấy là được viết khi Tiêu Diệu đang trong trạng thái tinh thần không được ổn định, cho nên cuối cùng công văn ấy bị phán định không có hiệu lực và trở thành phế thải, mới có việc cạnh tranh quyền kế thừa giữa Tiêu Ảnh và Tiêu Nghi Tu, tuy rằng cuối cùng Tiêu Ảnh thắng, nhưng lấy việc nữ nhân kia vẫn luôn ở tại trong biệt thự của Tiêu gia tới xem, hình như ả có được điểm yếu gì đó của Tiêu Ảnh, nhưng cụ thể là chuyện như thế nào, Mạc Cảnh Tuyên cũng không thử đi hỏi, bởi vì kiếp trước cậu đối việc sinh hoạt của Tiêu Ảnh chưa bao giờ cảm thấy hứng thú cả.
Bất quá cậu cũng biết rõ ở kiếp trước, tuy rằng nữ nhân này không có lực uy hϊếp gì tới Tiêu Ảnh, nhưng vẫn luôn làm ra chút tiểu đánh tiểu nháo lại kiếm chút phiền toái cho Tiêu Ảnh.
Lại nói tiếp kiếp trước cậu cũng không chán ghét nữ nhân này…… Nói đúng hơn, ở kiếp trước, đối với những người chịu đối nghịch với Tiêu Ảnh, Mạc Cảnh Tuyên đều không cảm thấy chán ghét, chỉ có điều ở đời này…… Triệu Linh Quân này sao lại trở nên chán ghét đến như thế.
Mạc Cảnh Tuyên nhíu mày, trong tương lai người này sẽ tạo ra nhiều phiền toái cho Tiêu Ảnh, nhất định phải đuổi ả đi mới được! Nghĩ đến đây lại thở dài một hơi, hiện tại tưởng lại nhiều cũng không làm nên trò trống gì, địch bất động cậu cũng không có lý do gì để tiếp tục hành động, bất quá vô luận nữ nhân này muốn làm gì, cậu cũng sẽ cẩn thận canh giữ bên người Tiêu Ảnh, vẫn luôn giám thị nhất cử nhất động của nữ nhân này là được, chỉ cần đem hết thảy ác ý, vạch trần ra trước mắt mọi người, đem những ác ý đó bóp chết ở trong nôi, cậu cũng không tin Triệu Linh Quân còn có thể làm ra mối hoạ gì nữa.
Vô luận Mạc Cảnh Tuyên có tính toán gì hay không, thì hiện tại cũng phải đem mấy suy nghĩ lung tung rối loạn ấy vứt ra sau đầu, bởi vì trước khi tới thứ hai cậu phải cùng bảo bảo đi mua cặp sách cùng bút viết chuẩn bị cho việc học, dù gì nhập học cũng là khởi đầu mở ra con đường tương lai tốt đẹp của Tiêu Ảnh, Mạc Cảnh Tuyên cực kỳ coi trọng chuyện này.
Càng quan trọng hơn đó chính là, Mạc Cảnh Tuyên hy vọng ở trong trường học mới này Tiêu Ảnh có thể học đến khi tốt nghiệp tiểu học, mà không phải học đến giữa chừng liền phải chuyển tới ngôi trường nơi mà bọn họ đã từng quen biết kia.
Đồng thời Mạc Cảnh Tuyên cũng không muốn đối mặt với sự tình mà từ lúc trọng sinh đến nay cậu vẫn luôn cố trốn tránh... Đời này, không biết còn có Mạc Cảnh Tuyên nào khác tồn tại hay không, nếu tồn tại, có phải sẽ lại không thoát khỏi số mệnh phải cùng Tiêu Ảnh quen biết lẫn nhau lần nữa hay không?, họ sẽ lại tương giao thẳng đến khi... Nhưng nếu như không tồn tại, vậy những dấu vết chứng minh Mạc Cảnh Tuyên có tồn tại có phải đều sẽ bị thượng đế hủy diệt sạch sẽ hay không?
Hít sâu một hơi, có lẽ không tồn tại mới là kết quả tốt nhất, dù gì đó cũng là ngọn nguồn dẫn đến những hậu quả xấu cho tương lai sau này, hay là…… Tìm một cơ hội đi xem thử…… Xem thử Mạc gia, nơi làm người khác cảm thấy chán ghét kia……
“Tuyên à?” Tiêu Ảnh nhíu mày quơ quơ tay trước mặt Mạc Cảnh Tuyên vẫn còn đang ở trong trạng thái thất thần.
Lấy lại tinh thần, Mạc Cảnh Tuyên liền nắm lấy tay Tiêu Ảnh nói “Không có việc gì, đi thôi.”
Cúi đầu nhìn xem cánh tay đang dần trở nên trong suốt kia, ánh mắt Tiêu Ảnh ám ám, không tiếp tục nói chuyện nữa, để mặc cho Mạc Cảnh Tuyên lôi kéo tay mình đi.
Tiêu Diệu tự thân dẫn Tiêu Ảnh đi mua cặp sách, Tiêu Nghi Tu ầm ĩ đòi đi theo, nhưng lại bị Triệu Linh Quân cường ngạnh kéo vào trong phòng.
Ngay khi xe đã chạy ra khỏi gara, Mạc Cảnh Tuyên đem ý thức kéo dài đến phòng của Triệu Linh Quân ở lầu hai.
Mà lúc này Triệu Linh Quân đang gọi điện thoại cho ba mình “Ba, vật ấy đã lấy tới tay chưa?”
“Đừng, để tự con qua lấy, nếu ba lại đây thì quá dễ gây chú ý, vừa lúc hôm nay Tiêu Diệu đã dẫn thằng con hoang kia đi mua cặp sách, cho nên con có thời gian chạy về nhà mình một chuyến.”
“Vậy được, ba chờ ở nơi nào vậy? Ba nhắn cho con để con chạy qua!”
“Dạ, vậy đi, con tắt máy nhé!”
Thấy ả đã cắt đứt điện thoại, cũng bởi vì khoảng cách quá xa cho nên Mạc Cảnh Tuyên không thể tiếp tục kéo dài tuyến ý thức của mình thêm được nữa phải đành thu hồi lại, nhưng nghe đến nhiêu đó đã đủ rồi.
Cong cong khóe miệng, biết nữ nhân này sắp có hành động ngược lại khiến Mạc Cảnh Tuyên cảm thấy thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần có hành động, cơ hội đuổi ả ra khỏi Tiêu gia cũng đã sắp tới.
Hai cha con ra cửa mua sắm, thẳng đến khi trời tối mới chịu trở về, cốp xe cũng đã bị nhét đầy.
Mạc Cảnh Tuyên vừa mới về nhà liền đã đem ý thức của mình bám vào trên người Triệu Linh Quân, phát hiện ả vào trong phòng bếp vội đuổi đi đầu bếp, sau đó run run rẩy rẩy từ trong túi áo móc ra một lọ thủy tinh chứa chất bột màu trắng không rõ nguồn gốc, nhưng một hồi sau cũng không có làm ra hành động gì khác, chỉ có đứng đờ người ra, trên tay vẫn cầm lọ thủy tinh ấy, không ngừng hít sâu phảng phất như sắp phải đưa ra quyết định quan trọng nào đó, cuối cùng ả cái gì cũng chưa làm, đem lọ thủy tinh ấy bỏ lại vào túi, rời đi phòng bếp.
Thất vọng thở dài, Mạc Cảnh Tuyên biết Triệu Linh Quân khẳng định sẽ không chịu từ bỏ, nhất định còn có lần sau, chỉ có điều ngày mai bảo bảo phải bắt đầu đi học, mình nên giám thị nữ nhân này như thế nào đây? Bất quá... Không ngờ ả lại muốn thương tổn bảo bảo, nhất định ả sẽ chờ bảo bảo ở nhà rồi mới động thủ, cho nên cũng không cần giám thị ả cả ngày, đến nỗi nữ nhân này có thể làm hại đến những người khác hay không…… Mạc Cảnh Tuyên tỏ vẻ, những người khác trong cái nhà này cậu đều không để bụng, cậu chỉ biết bảo vệ tốt cho Tiêu Ảnh là được, đương nhiên, nếu thuận tiện thì cũng sẽ bảo hộ luôn cho Tiêu Diệu, bất quá, tiền đề là thuận tiện.
Sáng ngày hôm sau, Mạc Cảnh Tuyên đảm đương đồng hồ báo thức, phụ trách đánh thức Tiêu Ảnh.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt của bé con, ôn nhu nói “Bảo bảo, nên dậy thôi nào bảo bảo, hôm nay là ngày đầu tiên cậu đi học, không thể đến trễ được.”
Đang còn ở trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, Tiêu Ảnh nhắm mắt lại, duỗi tay khoanh lại cổ Mạc Cảnh Tuyên, leo lên trên người hắn nói “Tuyên, đi tiểu.”
“Ha ha!” Mạc Cảnh Tuyên bất đắc dĩ bóp bóp mũi Tiêu Ảnh “Được rồi, để tớ ôm cậu đi tiểu!”
Đem bé con ôm đến trước bồn cầu, giúp bé con cởϊ qυầи, vào lúc cầm ổn tiểu đệ đệ của Tiêu Ảnh, Mạc Cảnh Tuyên đột nhiên cảm thấy có chút thẹn.
(Editor: khụ khụ tui đọc rồi nhưng khi edit lại đoạn này vẫn thấy lạ kỳ sao sao ấy...)
Kiếp trước chính "nó" đã tiến vào thân thể mình? Hiện tại "nó" vẫn còn nhỏ như vậy…… “Khụ khụ” giả khụ hai tiếng, đuổi đi ý tưởng không thể hiểu được trong óc mình, Mạc Cảnh Tuyên vội chuyên tâm xi tiểu.
Vì đoạn thời gian kế tiếp phải đi học thường xuyên, đau lòng bảo bảo dậy sớm cho nên Mạc Cảnh Tuyên tự đảm nhận chức vụ vυ" em toàn năng, xi tiểu, rửa tay, đánh răng, rửa mặt, thay quần áo, mọi thứ đều muốn tự ôm đồm lấy, chờ đến lúc làm xong toàn bộ lại âm thầm phỉ nhổ chính mình vì quá nuông chiều bé con, chỉ là vẫn chăm chú bôi kem dưỡng da tay cho bé con như cũ.
Cậu không biết một điều đó là... Thời điểm cậu xi tiểu cho Tiêu Ảnh thì Tiêu Ảnh đã tỉnh, đôi mắt nửa mở vẫn luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nửa trong suốt của Mạc Cảnh Tuyên.
“Tuyên, ngươi vĩnh viễn là của ta” đột nhiên Tiêu Ảnh mở miệng.
Đôi mắt vẫn nửa nhắm nửa mở, nhưng cảm xúc giấu sâu ở đáy mắt ấy lại làm người khác phải kinh tâm.