Chương 7

An Trí Viễn biết con trai trưởng của mình luôn không hợp với Chước Bảo, hễ gặp mặt là hai đứa sẽ đánh nhau, không ngờ Chước Bảo trực tiếp tránh đi, thành công né tránh giao chiến.

An Trí Viễn thở phào nhẹ nhõm.

Ông sờ đầu An Cẩn: "Con trai, thay đồ đi, trong nhà nóng, ra mồ hôi sẽ cảm lạnh."

Nhưng An Cẩn không ngoan ngoãn cởϊ áσ khoác, mà nhìn Lục Dư mặc quần áo cho An Dữ Chước một cách khéo léo, nhìn hai đứa nhỏ chạy ra sân.

Cửa sổ kính được bao quanh bởi lớp sương trắng, nhìn ra bên ngoài, có thể thấy cây trước sân biệt thự cũng đeo đầy tinh thể băng, tuyết đang rơi, giống như thế giới cổ tích, hai đứa trẻ đắp người tuyết dưới gốc cây trông rất tình cảm, trìu mến.

An Trí Viễn chờ mãi không thấy con trai lớn trả lời bèn hỏi thăm dò: "Sao con không chơi với hai đứa nó?"

An Cẩn lập tức quay đầu, không coi trọng nói: "Con sẽ không chơi với nó."

Cậu ta giả vờ thản nhiên hỏi: "Thằng nhóc đó là ai? Sao An Dữ Chước gọi nó bằng anh trai?"

An Trí Viễn nói ngắn gọn về thân phận và hoàn cảnh của Lục Dư, "Lục Dư là đứa trẻ cực khổ, chịu khó, nhạy cảm, EQ cao, con nên chơi với những đứa trẻ như vậy."

Một nửa khen ngợi xuất phát từ chân tình và một nửa là tìm lý do xoa dịu mối quan hệ giữa hai con.

Quách Lâm đã kết hôn với ông được 5, 6 năm, An Cẩn vẫn như nước với lửa với bà, kéo theo ghét cả em trai mình, khiến ông làm ba rất đau đầu.

Kết quả An Cẩn lạnh nhạt cười một tiếng: "Con trai của bảo mẫu, chơi với nó có gì hay. Chỉ có An Dữ Chước ngốc nhếch, ai cũng gọi bằng anh, chẳng trách bà nội nói nó là..."

An Cẩn 10 tuổi nhưng tâm trí lớn hơn tuổi, biết vảy ngược của ba không được chọc tới, nuốt lại ba chữ "Diễn viên con", lộ ra vẻ mặt khinh thường, đi thẳng về phòng mình, coi lời dặn dò của ba "chào dì Quách một tiếng" như gió thoảng.

.

Quách Lâm nghe được tin con riêng đã về sớm, để tránh cậu ta xung đột với Chước Bảo lần nữa, bà không gọi An Dữ Chước vào học, để hai đứa nhỏ chơi trong sân tới khi trời tối.

Nhưng vẫn phải ăn chung bữa tối gia đình.

Để chào đón An Cẩn về nhà, An Trí Viễn đặc biệt mời đầu bếp mang nguyên liệu tới nấu ăn tại nhà, làm một bàn tiệc thịnh soạn, cả nhà ngồi quây quần, bề ngoài hài hòa ấm cúng, nhưng An Trí Viễn và Quách Lâm đều tỏ ra cảnh giác.

------ Mỗi lần An Cẩn về nhà, cậu ta đều đánh nhau với An Dữ Chước vì nhiều lý do, An Cẩn đương nhiên không thích em trai rẻ tiền của mình, còn An Dữ Chước tuy nhỏ bé nhưng rất khéo chọc tức anh trai, từ khi biết nói đã học cách khıêυ khí©h anh, lại rất thích ganh đua, muốn thắng anh trai trong mọi thứ.

Tóm lại, hai anh em đều không dễ chịu, gặp mặt là phải ầm ĩ.

Cặp vợ chồng đã sẵn sàng chiến đấu, nhưng hai đứa trẻ không làm ầm ĩ.

An Dữ Chước ngồi ngoan ngoãn trên ghế trẻ em, ăn cơm của mình, không để ý anh trai An Cẩn ngồi bên tay phải, cậu gọi Lục Dư ngồi bên trái bằng "anh trai".

Lục Dư gắp rau cho cậu, An Dữ Chước ngọt ngào nói: "Cảm ơn anh trai."

Lục Dư bóc vỏ tôm cho cậu, An Dữ Chước ngoan ngoãn: "Anh trai đừng lo cho em, tự ăn đi."

Lục Dư thổi nguội canh, đút tới miệng, An Dữ Chước há miệng đón lấy: "Aaaa!"

......

An Cẩn đặt đũa xuống: "An Dữ Chước, mày không biết tự ăn à?"

An Dữ Chước nhìn sang, ngạc nhiên: "?"

Đối mặt với đôi mắt trong veo của đứa em, An Cẩn bỗng thấy càng bực hơn: "Nhìn cái gì, mày không có tay à?"

An Dữ Chước: "..."

Trời đất làm chứng! Mình chẳng làm gì cả! Anh cả tự dưng giận cái gì?

Hóa ra An Cẩn đã thích làm khó người khác từ nhỏ à? Tiểu An bỗng nhớ ra, hai mươi năm sau anh cả đeo kính gọng vàng, xúi giục cổ đông phá rối, cố tình gây khó dễ cho mình.

Vậy là xấu từ bé rồi sao?

Tiểu An tổng tức giận, đặt thìa xuống bàn, phát ra tiếng "bốp!" nhẹ.

An Trí Viễn và Quách Lâm đưa mắt nhìn nhau: Cuối cùng cũng đến rồi! Hai đứa sắp đánh nhau!

"Ăn uống cho tử tế!" An Trí Viễn quát lên nhưng biết mình la cũng vô dụng.

Không còn cách nào, ông luôn cảm thấy tái hôn là phụ lòng con trai cả, lại thấy con út vô tội, nên rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan, áy náy với cả hai, không thể thật sự nghiêm khắc với bất cứ đứa nào, gián tiếp nuông chiều xung đột nội bộ của hai con.

Tuy nhiên, lần này Chước Bảo thật sự nghe lời ông, không cãi lại.

Khi An Dữ Chước nhìn thấy ba mình lại nhớ tới kiếp trước, ba của cậu tức giận vì xung đột của hai anh em mà bị tai nạn xe hơi, lập tức nguôi giận, cố nén ham muốn cãi vã với anh cả rẻ tiền, định lấy thìa, lại gặp An Cẩn châm thêm một câu mang ý khinh thường: "Sao? Ném thìa chỉ vì thích có tiếng à?", An Dữ Chước cảm thấy nếu không làm gì sẽ mất mặt, cầm đũa lên, bù đắp: "Trẻ con mới dùng thìa, em dùng đũa!"

An Cẩn: "..."

An Cẩn: "Hừ."

An Dữ Chước mới phản ứng, đó là đũa tập dùng cho trẻ em, hai cây nối liền nhau, mỗi chiếc đều có một vòng cao su mềm mại, phía trên là một con gấu nhỏ, rất đáng yêu, rất mất thể diện.

An Dữ Chước: "..." Giả vờ ngầu thất bại.

Nhưng vì hòa khí gia đình, cậu có thể nhịn. Trong lòng tự nhủ: "Anh cả bây giờ mới 10 tuổi, mình là người trưởng thành, không cãi nhau với anh ta."

Chước Bảo chuyển cơn giận thành thức ăn, nhét cả một viên tôm vào miệng, nhai viên tôm như nhai anh Cẩn, hai má phồng lên, trông giống chuột đồng xù lông, sát thương gần như bằng không, ngược lại còn có vẻ dễ thương.

Khiến An Cẩn cũng mất hứng chiến đấu.

Hôm nay em trai rẻ tiền sao thế? Tinh thần cạnh tranh đó thì sao? Bán manh cái gì? Cậu ta cảm thấy như đấm vào bông, hơi tức giận.

Cậu cắn môi nhìn đứa em, cảm nhận ánh mắt sắc bén bắn tới.

Nói một đứa trẻ 6, 7 tuổi có ánh mắt sắc bén, nghe có vẻ hơi kì cục, nhưng thực tế là, ánh mắt của Lục Dư như dao cắt, khiến An Cẩn rùng mình.

"…!" Lông sau lưng An Cẩn dựng đứng hết cả lên.