Chương 21

"Cậu ấy nói vậy à?" Quách Lâm không tin lắm.

An Dữ Chước mở to mắt nói dối: "Vâng mẹ!" rồi kéo tay Quách Lâm, vặn vẹo người như không xương: "Mẹ ơi làm ơn! Con cũng muốn ăn cơm trên giường sưởi! Con chưa được ăn bao giờ cả!"

Quách Lâm đau đầu vì phiền, vỗ nhẹ một cái lên mông con trai: "Đừng quậy nữa." Rồi đồng ý: "Nghe nói có bàn để lên giường sưởi, chúng ta hãy đến kho để tìm."

"Dạ!" An Dữ Chước nhảy cao ba thước, kéo Lục Dư chạy vào kho: "Anh ơi, đi nào!"

.

Mười phút sau, cái bàn gỗ nguyên khối chân ngắn được lau sạch sẽ đặt lên giường sưởi, An Cẩn tỏ vẻ "thôi được rồi" miễn cưỡng leo lên, không đuổi người nữa.

Giường sưởi miền Bắc có chức năng như giường, nhưng diện tích rộng lớn kinh ngạc, từ một bức tường kéo dài sang tường đối diện, trải đầy nửa căn phòng, phía dưới đốt lửa nóng rực, nhiệt độ trong phòng còn cao hơn lò sưởi.

Loại giường sưởi này dần biến mất theo đô thị hóa và giải tỏa đất, mặc dù lớn lên miền Bắc nhưng An Dữ Chước chưa từng đi nông thôn, kiếp trước càng chưa từng giấy giường sưởi.

Bây giờ rất tò mò, nhón chân, mắt tròn xoe nhìn lên.

Quách Lâm không nhịn được cười, quyết định sau khi múc cơm xong sẽ bế con trai lên. Kết quả vừa đặt nồi cơm điện lên bàn, đã thấy Chước Bảo được đặt bên giường rồi, Lục Dư tỉ mỉ giúp cậu cởi khuy áo khoác.

Chước Bảo hạ mi dài nhìn khuy áo nhỏ xíu, gương mặt bụ bẫm bĩu môi, dù Lục Dư cũng còn là trẻ con nhưng vì cao gầy, khí chất đĩnh đạc, trông rất ra dáng anh cả, hai đứa trẻ ngoan hiền, khiến Quách Lâm mềm lòng, lại nghĩ: Giá mà Lục Dư có thể ở lại mãi thì tốt biết mấy.

Thực ra nuôi thêm một đứa trẻ không khó, chỉ thêm một đôi đũa thôi, ngay cả vấn đề học tập cũng là chuyện nhỏ với gia đình họ.

Nhưng Quách Lâm không muốn giữ Dì Quế, bà hay làm biếng, tay chân cũng không sạch sẽ, nếu không phải Chước Bảo quá thích Lục Dư, bà đã sa thải Dì Quế từ lâu.

"Mẹ ơi!" An Dữ Chước đã cởϊ áσ khoác, lộ ra áo Pikachu bên trong, hai tay nhỏ cầm bát không: "Khi nào thì ăn?"

Quách Lâm quay về thực tại, múc cho ba đứa trẻ mỗi đứa một bát cơm, bốn người quây quần bên bàn ăn giường sưởi ấm áp, bắt đầu bữa tối.

So với bữa cơm thường ngày ở nhà họ An, bữa ăn này nghèo nàn không thể tả, nhưng các bé ăn rất ngon miệng, không khí cũng rất hòa thuận.

Quách Lâm gắp thêm hai đũa trứng chiên tỏi cho An Cẩn, lần này đại thiếu gia cũng không phản đối, không khó chịu, khiến Quách Lâm thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn muốn tan băng với con riêng.

- Thường ngày chỉ cần An Cẩn về nhà là chui vào phòng không gặp ai, không có cơ hội tiếp xúc, giờ cùng tham gia chương trình, buộc phải gặp nhau hàng ngày, há chẳng phải cơ hội tốt nhất để giao tiếp?

Thực ra sau bao năm hoạt động giải trí, Quách Lâm cũng là người biết hùng biện và biết phán đoán tình huống, cố tình chiều lòng con riêng nhưng không quá rõ ràng, mức độ vừa phải để An Cẩn có thể chấp nhận.

Điều khiến Quách Lâm vui mừng là Lục Dư rất tinh tế, nhiều lần khéo léo giúp họ có chủ đề, dần xóa tan bầu không khí ngượng ngùng ban đầu, bữa cơm diễn ra êm đẹp như thế, phần lớn nhờ Lục Dư.

Ở tuổi còn nhỏ đã biết quan sát sắc mặt người khác, tính toán khéo léo, EQ cao, lại tỉ mỉ, khéo léo... sau này lớn lên chắc chắn sẽ là người có ích.

... Mặt khác Chước Bảo, bà nhìn con trai cúi đầu ăn suốt, dường như hoàn toàn không cảm nhận được những dòng chảy ngầm trên bàn ăn, suýt nữa thì vùi mặt vào bát cơm.

"..."

Đẹp trai có ích gì, EQ cũng phải theo kịp! Có câu nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng, Quách Lâm càng muốn giữ Lục Dư lại, để Chước Bảo học hỏi thêm về ứng xử.

"Ợ."

Chước Bảo ợ hơi một cái, lập tức đối diện với ánh mắt dò xét của mẹ đẻ.

? Nhìn con làm gì?

An Dữ Chước vuốt vuốt cái bụng no tròn, thành thật nói: "Con không muốn ăn nữa đâu mẹ ạ, con no quá rồi."

Quách Lâm: "..." Thôi vậy, con còn nhỏ, từ từ rồi sẽ được.

.

Ăn xong, Lục Dư tự nguyện đòi rửa bát, Quách Lâm đùa: "Đầu bếp mệt cả ngày rồi, cần nghỉ ngơi, những việc còn lại khỏi lo."

Nhưng Lục Dư vẫn cố chấp đi theo.

Hai thiếu gia nhà An hoàn toàn không tự giác làm việc, ngồi đối diện nhau trên giường sưởi ấm áp.

An Dữ Chước không tiếp chuyện anh trai, tự vuốt ve cái bụng no, mùa đông ăn no thật sướиɠ! Cậu nhắm mắt nhớ lại bữa tối vừa rồi, cùng những cách làm hòa kín đáo, trong lòng không khỏi thán phục mẹ và Lục Dư, tin chắc họ chinh phục được anh trai mười tuổi chỉ là vấn đề thời gian – lùi một bước tiếng hai bước.

Thấy họ đáng tin cậy đến thế, bản thân cậu tất nhiên có thể yên tâm làm người đứng xem.

Nghĩ tới kiếp trước, cậu luôn gánh vác mọi thứ, không để mẹ lo lắng gì, bản thân cũng mệt mỏi, mẹ làm bà nội trợ hai mươi năm càng mất dần bản thân...

Trong khi bây giờ, bà Quách đã bước đầu trở lại sự nghiệp, khiến cậu nhìn thấy sức hút và năng lực của mẹ.

An Dữ Chước đong đưa đôi chân nhỏ, suy nghĩ: Có một khả năng, bà ấy vốn rất tuyệt vời? Có lẽ phụ nữ không chỉ có vai trò "mẹ", bà ấy còn nên sống thật với chính mình, rồi sẽ thấy bà hoàn toàn có thể đứng vững một mình.

"Các bé yêu~!"

Hoàng Bồi Nghi đẩy cửa bước vào, hớn hở hỏi: "Có bé nào muốn uống sữa không?"

An Cẩn: "..."

Đại thiếu gia nhìn đạo diễn bằng ánh mắt ngốc nghếch: "Em trai con đã no rồi - "

Kết quả An Dữ Chước do dự một lát rồi giơ tay: "Em uống!"

An Cẩn: "?"