Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Thành Bé Con Mở Ra Hạnh Phúc

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vài đứa trẻ mặc đồ mùa đông dày như những cục bông mềm mại, nhảy tưng tưng cùng nhau, máy quay theo sát phía sau, đoàn người tiến về phía chợ rau củ.

Biên đạo nữ hỏi Hoàng Bồi Nghi: "Anh thật muốn Lục Dư theo quay tiếp?"

"Cứ để cậu ấy đi theo đi, quá trình trước cậu ấy đã đi cùng rồi, không thể xử lý cắt ra được, nếu đột ngột cắt bỏ giữa chừng thì lại kì quặc. Tôi đã trao đổi với Quách Lâm rồi, để đứa trẻ ấy quay một tập đi. Đây không phải vấn đề lớn... Vấn đề là đứa trẻ Chước Bảo quá kỳ quái, chốc nữa kêu người dẫn đường dắt bọn trẻ tới quầy đồ ăn vặt một lát, tôi không tin là không thích."

.

Mặt trời buổi trưa ở các thành phố phương Bắc rất đẹp, đường còn tuyết chưa tan, dẫm lên nghe lộp xộp.

Chỉ là đường lớn đã rắc bột làm tan tuyết, vỉa hè cũng được nhân viên vệ sinh dọn sạch sẽ, tuyết mềm mại trong lành còn ở ven đường gần hàng cây xanh.

Không biết ai dẫn đầu, lũ trẻ cứ đi về phía hàng cây bên đường, cố ý dẫm tuyết.

An Dữ Chước rất khinh thường hành động này, thầm nghĩ trong lòng: Trẻ con thật ngây thơ.

Tuy nhiên, cuối cùng qua ngã ba đường cậu nhịn không được cũng bước theo.

"Lộp xộp."

Tiếng dẫm tuyết nghe thật hay, cảm giác chân chìm xuống tuyết mềm mềm cũng rất thích, vô tình cũng nghiện luôn.

Lục Dư nhìn cục bông mềm cúi đầu, cẩn thận dẫm tuyết, để lại dấu chân nhỏ, cũng không nhịn được tò mò cùng dẫm theo.

An Cẩn đi sau cùng, bĩu môi: Một lũ trẻ con.

Sao đứa trẻ 10 tuổi như cậu ta lại phải đến đây chơi với lũ nhóc này chứ? Lúc đầu không nên nghe bà nội.

Tuy nhiên, dù có bực trong lòng, cuối cùng cậu ta cũng không nhịn được cùng dẫm theo.

Cuối cùng, một nhóm trẻ lung tung nhảy nhót, có trật tự thành một hàng, dẫm trên tuyết trắng xóa, giống một đàn chim cánh cụt non vừa ra khỏi tổ, máy quay quét từng đứa một, hậu kỳ có thể phối thêm nhạc nhẹ vui tươi và hiệu ứng hoạt hình đáng yêu, rất dễ thương.

Chỉ là, lũ trẻ hành động theo nhóm nhanh chóng gặp phải ngã rẽ thứ nhất.

Đó là hàng quầy đồ ăn vặt dài không điểm kết thúc.

Ước tính sơ bộ đã có hơn mười xe bán kẹo bông gòn, cô bé 5 tuổi tự xưng Radar liền bị thu hút, nhảy tưng tưng háo hứt muốn đưa hết 20 đồng cho ông chủ.

La La rất anh hùng cản cô bé lại, kiên nhẫn giải thích trước ống kính không thể chi tiêu lung tung như vậy.

Quyền chi phối tài chính nhà họ An nằm trong tay An Cẩn, An Dữ Chước lo anh trai mới 10 tuổi không biết tiết chế, lo lắng nhìn sang.

Kết quả đối phương bắt gặp ánh mắt chớp chớp của Chước Bảo, hiểu nhầm: "Đừng mơ, không mua kẹo hồ lô."

An Dữ Chước: "..."

Chung Hàm rất hào phóng nhảy ra: "Chước Bảo, gọi anh trai một tiếng, anh sẽ mua cho em."

An Dữ Chước: "..."

Trời ơi, tại sao một show trẻ con đơn giản lại có thể thu thập toàn diện hai đứa cậu ghét nhất đời?

"...Không cần đâu." Khóe miệng An Dữ Chước giật giật, đi nhanh hơn.

Tiếc là quá thấp không thể bỏ đi oai vệ, trông chỉ như đứa trẻ tức giận vì không được ăn kẹo bông gòn, tuyệt vọng vận động đôi chân ngắn ngủn.

Lục Dư theo sau một bước, lặng lẽ hỏi giá một cây, ghi nhớ kĩ trong đầu rồi mới đi theo.

Trong nhóm trẻ, chỉ có An Cẩn, An Dữ Chước và Lục Dư là thành công dữ chặt ví tiền, vượt qua khu ăn vặt, đem nguyên vẹn 20 đồng đến chợ rau củ.

Loại chợ ngoài trời đậm chất bình dân này 20 năm sau sẽ hiếm thấy ở các thành phố lớn — ngay cả khi còn, cũng không phải nơi tiểu An tổng hay lui tới.

Vì vậy Chước Bảo thực sự hứng thú.

Cậu như một đứa trẻ 4 tuổi thực thụ, đôi mắt đen láy lấp lánh tò mò, vì chiều cao nên phải ngước đầu tròn xoe nhìn ngó, đôi tai gấu trên mũ len nâu cứ lắc lư theo động tác của cậu.

Các chủ sạp chợ có lẽ đã được thông báo trước sẽ có đoàn làm phim quay, thấy máy quay cũng không ngạc nhiên, còn chào mời nhiệt tình: "Mời xem bắp cải/đậu que/cà tím/khoai tây... của tôi này!"

Thậm chí còn bán cá sống.

Dưới bể cá khổng lồ đốt lửa nhỏ, An Dữ Chước tò mò nhón chân xem cá có bị luộc chín không, kết quả một con cá chép to quẫy đuôi suýt nhảy ra, làm Chước Bảo giật mình mất thăng bằng, mông đập xuống đất rầm một cái.

May mặc đồ mùa đông dày nên không đau, chỉ hơi xấu hổ.

"Không sao, trời lạnh đường trơn, té ngã bình thường, không ai chú ý mình bị cá dọa."

An Dữ Chước làm bộ bình thường, dùng găng tay đỡ mình đứng dậy, rồi vì trơn trượt, ngã mông một lần nữa.

"... "

Lần này hơi đau và càng xấu hổ hơn.

Tiểu An tổng chưa dám thử đứng lên nữa, cúi đầu làm nấm một lúc, rồi liếc thấy một bóng người đi tới, dừng lại trước mặt cậu hơi do dự.

Lúc này còn ai quan tâm cậu ngoài anh trai?

Mắt An Dữ Chước sáng lên, theo thói quen đưa tay ra: "Anh giúp em!"

An Cẩn: "..."
« Chương TrướcChương Tiếp »