La La giống như một người lớn, nói chuyện uyển chuyển: "Chỉ có hai chúng ta không phải con nhà nòi, chúng ta giống nhau, chúng ta nên thành lập liên minh. Trong chương trình, chúng ta sẽ cùng chơi, tôi sẽ dạy cậu cách "diễn xuất", cậu cũng sẽ nổi tiếng thôi, thực ra không cần phải chăm sóc An Dữ Chước như người hầu, chúng ta chỉ cần để cậu ấy theo sau là được, đứa trẻ lớn như vậy mà còn ngốc nghếch, rất dễ..."
"...Sao lại nhìn tôi kiểu đó?" La La bị ánh mắt của cậu ta dọa, giọng cũng nhỏ đi.
"Tôi thích chăm sóc em ấy." Lục Dư đẩy La La ra, lạnh lùng nói, "Không cần cậu quan tâm."
La La không ngờ Lục Dư gầy gò nhưng lại có nhiều sức lực đến như vậy, suýt nữa bị đẩy ngã, hơi tủi thân đứng lại lẩm bẩm: "Cần phải làm vậy sao, máy quay cũng không quay mà, giả vờ làm gì?"
Nhưng La La không dám đứng sững quá lâu, cắn răng, tiến lại.
Dù sao, có An Dữ Chước ở đâu thì máy quay cũng sẽ ở đó. Và ba mẹ cậu ta căn dặn không biết bao nhiêu lần, may mắn mới có được lời mời này, cậu ta phải xuất hiện nhiều trên sóng để quảng bá mình.
.
An Dữ Chước bị đám trẻ làm phiền đến mức chịu hết nổi, chỉ nghe thấy tiếng trẻ con hót líu lo, đôi lúc bị cô bé tự xưng Radar ôm ấp, đôi lúc bị thằng nhóc phiền phức Chung Hàm đẩy ra sau, còn phải đối mặt với lời buộc tội của anh trai.
Cậu cảm thấy mệt mỏi quá.
Bây giờ tiểu An tổng không cảm thấy hối tiếc vì kiếp trước không yêu đương.
Độc thân mới là sự lựa chọn khôn ngoan!
Thật khó để cậu tưởng tượng sau này cưới vợ, có đứa con ồn ào, cuộc sống sẽ ra sao, bỗng cảm thấy làm chó độc thân cũng không tệ.
Lúc này, An Dữ Chước liếc thấy Lục Dư nhìn cậu từ xa.
Lục Dư đi được nửa đường, nhìn thấy Chước Bảo đáng yêu bị vài đứa trẻ tranh giành, lại im lặng dừng lại. Giống như La La nói, An Dữ Chước rất được hoan nghênh.
Chước Bảo xinh đẹp, bố là doanh nhân, mẹ là nghệ sĩ, giống như hoàng tử nhỏ trong truyện cổ tích, vốn phải chơi cùng những đứa trẻ sinh ra ở vạch đích.
Cậu chỉ là một ngoại lệ.
Lục Dư hạ mi mắt, nghe lời đứng ngoài tầm máy quay.
Tuy nhiên, An Dữ Chước như quả pháo nhỏ lao tới, ôm chặt lấy Lục Dư: "Anh ơi cứu em!"
Quả pháo nhỏ mềm mềm, ôm vào như bông gòn, không chỉ ngọt ngào mà còn dính người, khuôn mặt béo ú của Chước Bảo cọ cọ vào ngực Lục Dư.
Lục Dư đông cứng người.
An Dữ Chước tức giận hết lên: "Cứu em, bọn họ sờ... soạng em... đuổi theo em!"
Quả nhiên, cô bé Radar cười khúc khích chạy tới, hai tay vẫn làm động tác gãi ngứa, rõ ràng đang vui đùa, phía sau Chung Hàm cũng "mở móng vuốt" cường điệu, An Cẩn vẻ mặt "tôi không muốn chơi với đồ ngốc, tôi muốn về nhà".
Không khí vui vẻ dường như có sức lan tỏa, Chước Bảo tự dính lên cậu ta như viên kẹo, không nói hai lời đã rắc vụn hạnh phúc lên cậu, xua tan nỗi cay đắng nhỏ nhoi trong lòng Lục Dư mà người ngoài không thấy.
"..." Lục Dư bế An Dữ Chước lên: "Được, anh trai sẽ cùng em chạy trốn!"
Là tư thế bế trẻ con tiêu chuẩn, hai tay nâng mông mềm mại của Chước Bảo, rồi phóng như bay.
Ê-kíp hoảng hốt, sợ Lục Dư ôm không nổi hai đứa trẻ sẽ cùng nhau ngã nhào, gây tai nạn trên sóng.
Nhưng Lục Dư chạy nhanh và vững vàng, chú quay phim gần như đuổi không kịp.
An Dữ Chước cảm nhận gió thổi ào ào, còn hào hứng hơn cưỡi ngựa trên cổ ba, vội vàng ôm chặt Lục Dư.
Một nhóm trẻ con đuổi theo sau nhưng không đuổi được, Lục Dư chỉ một mình đã làm cạn kiệt sức lực của chúng, dừng lại vẫn ôm Chước Bảo trong tay che chở, mấy đứa trẻ cười đùa thỏa thích.
Lục Dư thường ngày như một đứa trẻ trưởng thành, đây là lần đầu An Dữ Chước thấy cậu ta hồn nhiên như vậy.
Tiểu An tổng rất hài lòng, dùng bàn tay nhỏ bé chọc chọc má Lục Dư, cười ngốc ngếch hơn anh trai: "Đúng rồi đấy!" Sau này cũng phải vui vẻ như thế này, có bổn đại gia ở đây, đời này sẽ cho anh một tuổi thơ hạnh phúc.
Đạo diễn lợi dụng cơ hội ra lệnh: "Các bạn nhỏ im lặng! Bây giờ tất cả đã tập hợp, chúng ta bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên, hoàn thành nhiệm vụ sẽ được gặp ba mẹ nhé!"
"Nội dung nhiệm vụ là ——"
"Mỗi nhóm 20 đồng, đi chợ mua rau, mua xong có thể gặp ba mẹ. Nhưng chú ý, các con mua gì thì tối nay sẽ ăn nấy, vì vậy nhất định phải cân nhắc kỹ càng nhé!"
Đạo diễn Hoàng khá tự hào, nói ra thông báo như thế, trong lòng đã tưởng tượng ra hiệu ứng chương trình: Những đứa nhỏ này hiểu gì chứ? Chúng có khái niệm gì về tiền bạc?
Đó là chợ tổng hợp, ngoài bán rau củ, còn bán đồ ăn vặt đồ chơi, chắc chắn các bạn nhỏ sẽ dùng tiền để mua đồ ăn vặt! Hoặc mua mớ rau quả đắt tiền khó xử lý... Đặc biệt là nhà Quách Lâm, hai đứa trẻ, à không, bây giờ là ba — chắc chắn Chước Bảo sẽ không để Lục Dư đi — chia 20 đồng, độ khó địa ngục, những đứa nhỏ này sẽ xử lý thế nào? Khi mua rau có lẽ chưa ý thức được, đến bữa tối thiếu thức ăn sẽ khóc lóc!
Không ngờ, Chước Bảo đã bắt đầu lo lắng sớm.
Cậu nhìn 20 đồng trên tay anh trai, khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại, như bánh bao chiều, than thở: "Chắc không phải để mẹ nấu ăn..."
An Cẩn vẻ mặt còn u ám hơn: "Nên như vậy."
Lục Dư không hiểu, nhìn hai anh em im lặng rồi cùng thở dài.
"..." Người ngoài tưởng hai đứa sắp đi lên núi đao biển lửa chứ không phải chợ, mua rau mà khó đến thế à? Lục Dư định tình nguyện, nói cậu có kinh nghiệm mặc cả phong phú, nhưng Chước Bảo liên tiếng đập vỡ vụn ý tưởng: "Mua mì gói đi! 20 đồng đủ mua 4 gói phải không?" Mì gói thì không thể sai!
Mà anh trai cùng cha khác mẹ vốn không đoái hoài tới cậu, An Cẩn, lại gật đầu quyết đoán: "Được".
An Dữ Chước giọng trẻ con nhưng kiên định: "Đi thôi."
Hoàng Bồi Nghi: "?" Gì cơ? Các con giải quyết xong vấn đề khó của ta?
Tại sao lúc nên im lặng thì các bé lại phá phách, đến lúc phá phách lại hành xử quá khôn ngoan vậy?
Đạo diễn Hoàng tuyệt vọng nắm tóc, show trẻ em quá khó quay, tôi thật là miệng quạ, nói là trúng: Trẻ càng dễ thương càng khó xử lý!