Chương 498: Là người sao?

Chương 498: Là người sao?

Cho nên một chút phấn hóa thi kia bắt đầu trong trạng thái tăng nhiều. Giống như ôn dịch vậy, nhanh chóng thổi quét tất cả thi thể đang chất đống.

Lôi Bằng mở to hai mắt, trơ mắt nhìn những thi thể đó vô sắc vô vị bốc hơi trong nhân gian với tốc độ cực nhanh nhanh chóng, quả thực..

Quả thực..

Quả thực không cách nào hình dung sự kinh sợ trong lòng anh giờ phút này.

Người phụ nữ này.. Mẹ nó rốt cuộc là người nào?

Mấu chốt, cô thật là người sao?

"Chạy nhanh! Nếu là lãng phí phấn hóa thi của tôi, thi thể của những người này đều hóa hết anh còn không đặt thi thể mới lên, tôi liền đẩy anh lên."

Lôi Bằng sợ tới mức trực tiếp té ngã trên mặt đất.

Chẳng sợ liên lụy đến miệng vết thương đau đến muốn chết muốn sống, anh đều nhịn, nhanh chóng té ngã lộn nhào đi đem toàn bộ thi thể của các anh em đặt lên.

Theo diện tích che phủ của phấn hóa thi càng lúc càng lớn, thi thể lây dính phấn hóa thi càng ngày càng nhiều, tốc độ hòa tan bốc hơi của những thi thể đó liền càng lúc càng nhanh.

Thực mau, thi thể của hơn 30 anh em liền không có.

Lôi Bằng: "!"

Khó trách các anh em đi ra ngoài ngày hôm qua có đi mà không có về.

Anh rốt cuộc biết nguyên nhân.

Lôi Bằng biết chân tướng liền rơi xuống nước mắt.

Giờ phút này, người khϊếp sợ giống Lôi Bằng, còn có Dương Nghị ghé vào cửa thấy được hoàn chỉnh một màn này.

Ngay khi Chung Noãn Noãn dùng bài poker tước anh em của Lôi Bằng, anh cũng đã biết thân phận của Chung Noãn Noãn.

Hắc đào Q!

Người đàn ông cứu anh kia!

Không nghĩ tới cô vậy mà là Chung Noãn Noãn nữ giả nam trang!

Anh liền nói, Chung Noãn Noãn này một chút đều không xứng với lão đại, sao lão đại có thể thích cô, để ý cô như vậy.

Hóa ra, Chung Noãn Noãn chính là người đàn ông soái đến rớt tra kia!

Thần tượng của anh a a a a a!

Di? Thần tượng đâu?

Dương Nghị còn đang chửi thầm, đột nhiên, mặt sau có người hỏi anh: "Có xem rõ không?"

Dương Nghị: "!"

Đột nhiên xoay người sang chỗ khác, gặp được chính là khuôn mặt yêu diễm đến kinh tâm động phách của Chung Noãn Noãn.

"Thần tượng?"

Cô ra tới lúc nào?

Phát hiện anh lúc nào?

"Thần tượng?" Chung Noãn Noãn nhướng mày.

Dương Nghị nhanh chóng gật đầu như gà con mổ thóc: "Tôi biết, cô chính là hắc đào Q! Người đã cứu tôi!"

Ngay khi cô mở ra dị năng gϊếŧ người, cô liền thấy được Dương Nghị ghé vào chỗ khe hở ngoài cửa.

Chẳng qua khi đó đã không còn kịp rồi, cho nên cô cũng không thu tay lại.

"Đúng vậy, tôi chính là hắc đào Q."

Ánh sáng trong mắt Dương Nghị đột nhiên nở rộ, vẻ mặt vui vẻ.

"Chẳng qua anh không nên biết thân phận của tôi. Rốt cuộc đó là một bí mật."

Dương Nghị ngẩn ra, nghĩ đến Chung Noãn Noãn lấy thân phận nhược thế tới gần lão đại nhà anh, nhưng trên thực tế cô lại là người lợi hại như vậy.

Đột nhiên, một cái ý niệm không thể tưởng tượng xẹt qua trong đầu, Dương Nghị mở to hai mắt chỉ vào Chung Noãn Noãn: "Cô.. Cô là muốn hại lão đại nhà tôi sao?"

Chung Noãn Noãn vô ngữ: "Sao có thể? Anh ấy là người mà đời này tôi yêu nhất, tôi hại ai cũng sẽ không hại anh ấy."

Dương Nghị thở ra một hơi: "Vậy là tốt rồi! Cô yên tâm đi, cô là ân nhân cứu mạng của tôi, nếu không có cô, tôi đều không sống qua hôm trước, cho nên chỉ cần cô không hại lão đại, sẽ không làm chuyện bất lợi với lão đại, chuyện của cô tôi đều coi như không biết. Rốt cuộc lão đại chỉ là làm tôi bảo hộ cô, cũng không làm tôi giám thị cô."

Vốn dĩ nghĩ làm Dương Nghị hôn mê, sau đó nghĩ cách dùng ngân châm phá hỏng thần kinh trí nhớ của anh, bỏ đi một đoạn ký ức này cho anh.

Nhưng mà hiện tại năng lực thấu thị của cô còn không đạt tới trình độ của đời trước, không có cách nào tinh chuẩn bỏ đi ký ức của đối phương.