Mưa lớn, sấm sét gầm rú.
Quốc tang, cái chết sau lễ sắc phong chưa đầy ba tháng của hoàng hậu Sở Xu Hoa, tuyên truyền với bên ngoài nàng vì bệnh tật mà ra đi.
Ở đỉnh cao nhất hoàng thành, Sở Xu Hoa đã hóa thành quỷ hồn hờ hững nhìn hết thảy phía dưới, ngay sau đó cấp tốc hạ xuống thẳng đến điện Long An mà đi.
Trong điện Long An, hoàng đế Huệ Nhân - Mộ An Thịnh ôm Sở Như Uyên hôn xuống, Sở Như Uyên hờn dỗi đấm ngực nàng, giả vờ nói: "Hoàng hậu của ngươi còn đang nằm bên ngoài, ngươi nên đi thủ linh.”
"Tức giận không? Đừng vội, đợi thêm một năm nữa, trẫm sẽ sắc phong ngươi làm hoàng hậu.”
Sở Như Uyên hiển nhiên rất hài lòng với câu trả lời này, lại còn quay đầu đi làm bộ nói: "Thần thϊếp chỉ nguyện có thể ngày ngày làm bạn bên cạnh Hoàng Thượng ngài, làm sao cần thứ đó.”
"Vâng, nàng mới không ái mộ quyền thế như tiện nhân Sở Xu Hoa kia, tham lam vô độ."
Sở Xu Hoa ở một bên nghe được sát khí xông thẳng lên não, nàng tham lam vô độ, ái mộ quyền thế?
Đó là trò đùa lớn nhất trên thế gian!
Hoàng đế, mà nàng cũng như nguyện đội phượng quan trở thành người đứng đầu lục cung, chỉ chờ cùng hắn chia sẻ niềm vui thiên luân.
Có thể chờ đợi, chỉ có vô tận tra tấn và thống khổ.
Hai tháng mười lăm ngày, đôi gian phu này tra tấn nàng suốt hai tháng mười lăm ngày.
Sở Như Uyển ghen tị với mặt nàng, liền tìm đến độc trùng vô số kể, bôi mật thơm lên mặt nàng, ngay sau đó những độc trùng kia liền cắn cắn trên mặt nàng.
Ngày ngày roi, thả máu cắt thịt, cắt lưỡi đào cốt, vô số loại cực hình không mang trọng lượng mỗi ngày dùng trên người nàng.
Nàng không còn da thịt, cả người thối rữa, tra tấn không giống người khác, mãi đến ba ngày trước, nàng ta mưu cầu toàn thân cắn một miếng thịt trên cánh tay nàng.
Cùng lúc đó, mình cũng bị Mộ An Thịnh một kiếm xuyên tâm, được giải thoát.
Sau khi chết nàng hóa thành cô hồn phiêu phiêu trong hoàng thành, nàng không rõ vì sao ông trời lại đối xử với nàng như thế, vất vả một đời sau khi chết còn phải nhìn đôi gian phu này, các ngươi hại ta, không được luân hồi!
Một tiếng ầm ầm vang lên, làm Sở Như Uyển giật mình rụt vào trong lòng Mộ An Thịnh.
Sở Như Uyên lạnh nhạt nhìn một màn này, làm kẻ trộm chột dạ, ngay cả đánh sấm cũng sợ hãi.
Nhưng tiếng ầm ầm kia không giống tiếng sấm, là liên tục vang lên, tựa như thiên quân vạn mã hướng nơi này vọt tới.
- Trần công công, xảy ra chuyện gì? Mộ An Thịnh nhíu mày hướng ra bên ngoài hô.
Trần công công liên tục lăn lộn ngã vào trong điện, hoảng sợ thét chói tai nói: "Hoàng thượng, Ngụy... Ngụy vương đã gϊếŧ vào! ”
*Đây là nam chính nha quý zị.
Vốn chỉ bị Trần công công đẩy ra một cái khe hở, thoáng chốc bị một cước đá văng ra, xen lẫn tiếng mưa gió bên ngoài cùng nhau xông vào trong điện Long An.
Mưa gió đan xen, sấm chớp ầm ầm, Ngụy vương Mộ Hoài Trần một thân khải giáp lạnh như băng uy nghiêm ngoan độc, như mặc tóc dài theo gió bay lên, tay cầm trường kiếm, máu tươi chảy xuôi trên thân kiếm, nhưng không che dấu được mũi nhọn sắc bén của kiếm.
Mắt phượng hắn đỏ tươi, nghiễm nhiên là tức giận!
Sở Như Uyên kinh ngạc nhìn Ngụy vương, nàng không biết hôm nay hắn vì sao mang binh xông vào trong cung, nếu hắn muốn sớm nên nửa năm trước hắn có lẽ có thể làm như vậy.
- Mộ Hoài Trần, ngươi làm càn, dám mưu nghịch!
-Người đâu a, đem tặc nhân này kéo xuống xử tử tại chỗ cho trẫm!
Mộ An Thịnh che chở Sở Như Uyên đứng dậy lớn tiếng mắng chửi, nhưng sự tức giận này hiển nhiên không đủ sức lực, run rẩy.
Hai tròng mắt Mộ Hoài Trần đỏ tươi, sát khí đằng đằng, từng bước từng bước đi vào Long An điện, thanh âm không giống Sở Nhu Uyên khi còn sống nghe được, giống như là sau khi trải qua đau khổ khàn khàn trầm thấp, giống như mang theo sát thần ngập trời tức giận xông vào.
"Ngươi gϊếŧ nàng?" Hắn mở miệng, nghiến răng nghiến lợi mang theo hận ý vô tận.
Mộ An Thịnh lập tức phản bác: "Nàng là do bệnh mà chết, trẫm đã tận lực! Ngược lại ngươi vì nữ nhân của trẫm mà đến bức cung mưu nghịch, thật sự là chê cười! ”
"Nếu ngươi hiện tại đầu hàng, giao ra binh phù, trẫm có thể tha cho ngươi..."
"Ta đã thấy quan tài của A Xu!" Dừng một chút, hắn nhắm mắt lại, thân hình run rẩy, nghĩ đến cảnh tượng thi thể kia, tức giận cùng sát ý nhất thời bao vây hắn, thoáng chốc hắn đi tới trước mặt Mộ An Thịnh.
Hắn chỉ một tay bóp cổ Mộ An Thịnh, hắn bóp đến tím tái, nghiến răng nghiến lợi lạnh lùng nói: "Ta giao nàng ấy cho ngươi, ngươi không coi như trân bảo, lại còn tàn nhẫn đối đãi như thế! ”
Mộ An Thịnh vô lực giãy dụa, nhưng dưới thân thể khôi ngô của Mộ Hoài Trần giống như một con gà yếu ớt sắp chết.
"Nàng thay ngươi tìm cao thủ khắp giang hồ, chỉ vì giúp ngươi tăng trưởng võ nàng, giúp ngươi huấn luyện tinh binh, thay ngươi bình định giang sơn." Mộ Hoài Trần giơ tay lên một chưởng, trực tiếp phế bỏ võ công của Mộ An Thịnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhưng ân tương cừu báo của ngươi, nàng chết rồi, võ nàng này của ngươi cũng nên đi theo! ”
-Ngôi vị hoàng đế này là nàng giúp ngươi ngồi lên, ngươi không nghĩ đến ân ơn, vậy cũng nên từ trên cao xuống! Hắn rút trường kiếm ra chém đứt gân chân hắn, Mộ An Thịnh kia giống như một vũng bùn nát từ trên long ỷ ngã trên mặt đất.
Mộ An Thịnh từ những lời chửi rủa liên tục biến thành cầu xin tha thứ, bộ dáng uất ức chật vật khiến Sở Xu Hoa vô cùng thoải mái!
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới người đàn ông từng bị mình mắng trước mặt mọi người lại biết được tất cả những gì nàng đã làm, lại còn sau khi nàng ôm hận mà chết, vì nàng báo thù như hận...
Mộ Hoài Trần ra lệnh một tiếng, tinh binh đem Mộ An Thịnh kéo đến Phượng Triều điện, kể cả Sở Như Uyển đang lui ở góc giả hôn mê kia.
Mộ An Thịnh và Sở Như Uyển bị kiếm đặt trên cổ quỳ gối trước linh, chết lặng lặp đi lặp lại thống khổ nói tội lỗi của mình sám hối.
Nhưng tất cả đều không đủ để giải tỏa hận thù trong lòng Mộ Hoài Trần, theo quan tài, hắn từ trên cao nhìn xuống nói với cẩu nam nữ đang quỳ trên mặt đất kia: "Trên người nàng có bao nhiêu vết thương, các ngươi liền có bao nhiêu vết thương! ”
- A Cửu, động thủ! Hắn hờ hững phun ra một câu này, giống như Diêm vương gia tuyên án tử hình bình thường giống nhau.
Sở Như Uyên hoảng không chọn đường ôm chặt chân Mộ Hoài Trần khóc nói: "A Trần ngươi biết, ta yêu vẫn luôn là ngươi, đều là Mộ An Thịnh bức ta, ta không có hại tỷ tỷ! ”
Mộ Hoài Trần một cước đem Sở Như Uyên từ trên bậc thang đá đá xuống, đáy mắt hắn không có nửa điểm thương hại, chỉ có thống ác!
Hắn nắm chặt ngón tay, một cái mắt lạnh lùng làm cho Sở Như Uyên run rẩy: "Mặt Xu Hoa cũng chỉ có độc phụ như ngươi mới làm được, A Cửu cắt da mặt nàng, ngày mai đem đôi cẩu nam nữ này treo ở trên tường thành, để tế lễ Xu Hoa."
Hắn phất tay áo rời đi, không bao giờ để ý đến tiếng cầu xin tha thứ kia nữa. Nhập táng, Mộ Hoài Trần đứng ở một bên nhìn quan tài bị trôn xuống đất, Sở Xu Hoa cũng lẳng lặng phiêu diêu ở một bên.
Nàng nhìn nam nhân vừa rồi còn một thân sát khí tàn nhẫn này, giờ phút này dỡ bỏ hết thảy, hắn ôn nhu thâm tình tiến lên khẽ vuốt ve quan tài, đáy mắt là vô tận bi thương, hắn khép mắt lại, một giọt nước mắt lăn ra, theo mưa to đầy trời rơi vào bùn đất.