“Diêm Vương.” Ta thử nói.
Hắn không hề phản ứng tiếp tục uống cháo, thấy ta vẫn không nhúc nhích mới chậm rãi giương mắt hỏi: “Ta có chỗ nào rất kỳ quái sao?”
“Không có.” Ta vội cúi thấp mặt xuống không dám nhìn thẳng hắn, thật sự rất giống, phía trước có thể do hắc khí che kín khắp khuôn mặt hắn, giờ phút này ta phát hiện thế nhưng hắn và Minh Vương lại có tới bảy phần giống nhau. Đành ậm ừ hỏi: “Ngươi… Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ta có cảm giác quen thuộc nào không?”
“Nói như vậy mới để ý hình như thật sự có, chẳng lẽ nàng cũng tin vào duyên phận?” Hắn cười xấu xa nhìn chằm chằm ta.
“Chỉ là thuận miệng hỏi một chút.” Ngươi không nhớ rõ điều đó là tốt nhất, hẳn là do tên ở vòng nhân đạo luân hồi bất thình lình giở trò quỷ, tuy rằng không rõ ràng lắm, nhưng mà Minh Vương hắn quả thật đã bị mất đi một phần ký ức. “Thất hoàng tử không muốn biết ta có thân phận như thế nào sao?”
“Chờ thời điểm nàng nhìn thấy quốc sư thì sẽ biết thân phận của chính mình, nàng không phải lúc rơi xuống vách núi đã bị ngã tới mức hỏng não rồi đấy chứ?” Hắn chống cằm, vỗ nhẹ vào trán ta: “Nghe Bách Lý Dật Vân nói nàng phải thật vất vả mới nhặt về được cái mạng nhỏ này.”
Ta hất tay hắn ra, bĩu môi vẻ không tin: “Vị quốc sư này thực sự thần thông như ngươi nói sao? Vậy thì ta phải gặp bằng được vị kỳ nhân này rồi.”
“Nàng… chưa từng gặp qua quốc sư? Chẳng lẽ nàng không phải con dân Đại Chu quốc?”
Ta rửa chén, lắc đầu: “Ta rơi xuống vực ngã hư đầu, ngươi quên rồi sao?”
“Ồ.” Hắn đột nhiên gật đầu, dựa vào cửa nhìn ta bận rộn: “Trông cử chỉ của nàng thật không có giống bị ngã hư đầu nha. Quốc sư ở Đại Chu quốc và cả tứ quốc đều là không ai không biết, có thể nói hắn ta là kỳ nhân nắm giữ vận mệnh của cả quốc gia.”
“Nghe ngươi nói như vậy, vị quốc sư này hoàn toàn có thể thay thế hoàng đế.” Ta tùy tiện lau vài cái trên người hắn, hắn khẽ nhíu mày nhìn chằm chằm cử động của ta.
“Nàng không thấy bẩn sao?”
“Ta đã rửa tay sạch sẽ rồi.” Ta đặt tay lên cánh tay hắn, cười xấu xa: “Thất hoàng tử, nếu ngươi đã thỏa mãn sống ở một nơi chăng đầy mạng nhện thế này rồi thì đừng nên ghét bỏ một chút chi tiết nhỏ nhặt của nương tử như vậy chứ, ha ha.”
Hắn chịu đựng sự chán ghét cực độ cũng không hề hất tay ta ra, chỉ có một vẻ mặt khinh thường. Ta thức thời mà dừng lại, nghĩ đến hắn thà rằng sở hữu một nơi chỗ nào cũng đều dơ hề hề vẫn phải giữ cho quần áo của chính mình sạch sẽ và phòng ngủ cũng vậy, có vẻ người này mắc bệnh ưa sạch sẽ.
Đột nhiên muốn nhiều chuyện một chút liền hỏi: “Bách Lý Dật Vân và Giang Tử Yên cô nương rốt cuộc là có quan hệ gì vậy? Hắn nói với ngươi gì đó, mà ngươi phải lập tức phái người đưa nàng nhanh chóng trở về Giang phủ?”
“Nàng thực sự rất muốn biết?” Hắn như đang suy nghĩ điều gì đó rồi chống cằm đi ra bên ngoài, thâm trầm mà thở dài một hơi: “Ta sợ nói ra nàng sẽ đau lòng.”
Ta làm sao phải đau lòng chứ, chẳng qua cũng chỉ là chút chuyện cũ rích đã lâu rồi thôi mà, nếu không phải do bây giờ quá nhàm chán thì ta thật sự ghét bỏ khi phải nói về mấy cái chuyện vụn vặt thế này.
“Haizz, cái tên gia hỏa họ Bách Lý này…” Sở Dạ Ly thử liếc mắt nhìn ta một cái: “Hắn ở trước cửa phủ của ta quỳ ba ngày, không ngủ không nghỉ. Tuy ta không rõ lắm hai người bọn họ có quan hệ gì, lại thực sự có chút cảm động. Nhưng ta càng tò mò vị cô nương Giang Tử Yên này vì sao so với ta còn nhẫn tâm hơn nhiều, nàng ta không nói một lời nào, thậm chí còn chưng ra ánh mắt chán ghét. Nên ta mới cho phép nàng trở về, để mọi người biết rằng Giang Tử Yên là nữ nhân Thất hoàng tử không cần, hơn nữa càng muốn xem Giang phủ bọn chúng sẽ có kết cục như thế nào.”
“Làm tốt lắm.” Ta buột miệng thốt ra.
Sở Dạ Ly có chút kinh ngạc: “Ta cho rằng nàng sẽ cảm thấy ta rất tàn nhẫn.”
“Không, ngươi làm vậy rất tốt. Một nữ nhân máu lạnh như thế đã bị Giang phủ vứt bỏ, chẳng lẽ nàng ta thật sự nghĩ rằng trông cậy vào ngươi có thể để cho nàng trở thành Vương phi, hoặc là giúp Giang phủ ở triều đình có một chỗ đứng? Thực sự ngu ngốc.” Ta tức giận nói, quả nhiên thời cổ đại và phim truyền hình cẩu huyết và là một kiểu: “Đúng là tiếc thay cho Bách Lý Dật Vân.”
“Tiếc thay? Kẻ dám cho sẽ có người dám nhận, chỗ nào đáng phải tiếc hận? Vương phi của ta thật đúng là mềm lòng, nàng đối với người khác quá tốt vi phu sẽ ăn giấm đó.” Hắn nhếch khóe môi, xoay người đi đến trước mặt ta.
Ta nheo mắt lại, có lòng tốt mới có thể cứu ngươi. Ta đây mấy đời chính vì lương tâm quá tốt nên đều là chết sớm khi tuổi còn thanh xuân. “Vậy ngươi cần phải biến thành bình dấm chua, làm thê tử chính là mềm lòng như vậy, ngươi cần phải chuẩn bị sẵn tâm lý thật tốt.”
“A, vậy vi phu liền chuẩn bị sẵn sàng chờ đợi.”
Một đường vẫn luôn đi theo sau hắn, hắn đi đâu ta liền theo tới đó, do ai đó để cho ta ở một biệt phủ lớn như vậy chỉ quen được một người sống vĩ đại, cũng chỉ có thể nhìn thấy được mỗi hắn sống thế này chứ. Nếu ta không đi theo hắn, ta đã thật sự bị lạc đường rồi.
Đi cả một buổi sáng, chân hắn thực khỏe nên không hề thấy kêu mệt, khả năng do khó lắm mới được có người nấu bữa sáng cho ăn no nê nên tương đối có sức lực. Nhưng ta thì chịu không nổi! “Thất hoàng tử, nghỉ một chút đi. Ngươi đưa ta đi vòng vòng một buổi sáng, căn bản cũng không tài nào nhớ được những cái đình đài lầu các đó, cái gì mà Vọng Nguyệt Đình, Thính Vũ Các, Cầm phường… Ngươi tha cho ta đi, thực sự không thể nào nhớ nổi.” Xua xua tay xin thua, ta dựa vào hành lang dài nằm bệt xuống, giả chết: “Không đi nữa, bây giờ muốn trở về đường cũng không có nhớ rõ.”
“Vương phi của ta, về sau khi nàng trở thành nữ chủ nhân nơi này rồi, nếu để người hầu, hạ nhân biết nàng trong phủ kích thước to to bé bé ra sao cũng không biết, há chẳng phải làm trò cười cho bọn họ hay sao?”
“Ô ” bất đắc dĩ mà bị hắn lôi kéo lên, ta chỉ chỉ chân lại chỉ chỉ ngực và cả xương sườn: “Không phải ta thật không muốn đi, mà đau quá.”