Dạo qua các con phố, phải nói ngựa cổ ăn no, chạy đúng là có sức. Ta không đánh giá cao sự nhộn nhịp của những con phố dọc đường, chỉ vì ở cổ đại ta cũng phải nếm mùi say xe đầy thống khổ.
Ngay cả khi xuống xe cũng là lảo đảo bám víu lấy người Bách Lý Dật Vân, và với chết chẳng có gì khác biệt, chỗ xương sườn chưa khỏi hẳn lại bắt đầu đau.
Ta nghe thấy giọng nói của Bách Lý Dật Vân trong lúc choáng váng: “Thất hoàng tử, thần mang đến cho ngài người này nhất định có thể trị khỏi bệnh của người, chỉ là đến lúc đó cũng hy vọng ngài tuân thủ lời hứa thả Tử Yên ra.”
“Tử Yên, ta đã sớm sai người trục xuất khỏi Giang phủ, lẽ nào nàng không phái người đưa tin cho ngươi? Bổn hoàng tử căn bản khinh thường chuyện dùng mạng người tới chữa bệnh, nữ tử này ngươi cũng mang đi đi. Bách Lý Dật Vân, ta kính trọng ngươi vì là người chính trực, thế nhưng không nghĩ tới cuối và cũng sẽ làm ra việc như vậy.”
“Không liên quan gì đến Bách Lý đại phu.” Một người vẫn luôn giả chết như ta đột nhiên trở thành “cương thi vùng dậy”, mở mắt ra chỉ thấy Sở Dạ Ly đang lơ lửng phía sau, mặc dù mang theo mặt nạ nhưng lại không khó để phát hiện khuôn mặt hắn góc cạnh rõ ràng, hài hòa, khí chất cao quý. Nhất thời nghẹn lời, vội vàng phủi sạch quan hệ với Bách Lý: “Nghe nói tới tình cảnh của Thất hoàng tử, tiểu nữ tâm sinh thương hại, vì Đại Chu cống hiến được một phần sức lực cũng đã là vinh hạnh của thảo dân. Bách Lý đại phu nói thần thể chất đặc thù, có lẽ có thể cứu được Thất hoàng tử.”
“Cứu ta? Dâng vào nhiều nữ tử như vậy, làm gì có ai không phải chết một cách kỳ lạ đâu. Ta không thể chạm được vào người khác! Nếu ngươi còn cảm thấy uổng phí mạng mình thì mau chóng đi đi!” Hắn đột nhiên đứng dậy, phủi tay chuẩn bị rời đi, ta bèn tiến lên bắt lấy cánh tay hắn, để hàn khí tiến vào trong cơ thể.
Một khắc như vậy, hắn bị hành động của ta dọa sợ tới mức cứng đờ, khả năng từ trước tới nay hắn chưa từng bị nữ tử lôi thôi lếch thếch nào như ta đυ.ng vào. Hoặc là trước nay không có ai dám đυ.ng vào hắn. Ta chậm rãi buông tay ra, nhìn đến lòng bàn tay có một vệt hắc khí nhàn nhạt đang dần tan biến. Miễn cưỡng cười: “Thất hoàng tử, người xem thần thực sự không có việc gì. Cho dù người không giữ ta ở lại, quốc sư cũng sẽ tiếp tục phái người đưa những nữ nhân vô tội đó vào, chi bằng lưu lại mạng sống của thần, đây mới là hành động lấy đại cục làm trọng.”
Hắn rất có hứng thú mà trở tay nắm lấy tay của ta, hắc khí trong lòng bàn tay lan tỏa từng luồng dọc theo đầu ngón tay ta, lại biến mất hầu như không còn, cho dù mang theo mặt nạ cũng không che giấu nổi đôi đồng tử tràn đầy hy vọng: “Quả thật là… Bách Lý Dật Vân, ngươi quả thật là tới cứu ta.”
Ta xoay người hướng Bách Lý đại phu mỉm cười, nhìn ra hắn cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, như vậy ta thực sự vui mừng, vì ít ra cũng đã giúp đỡ hắn được phần nào.
Nhìn Bách Lý Dật Vân dời đi, có chút không nỡ, dù sao cũng là ân nhân cứu mạng ta, đồng hành và ta đã được hơn nửa tháng.
“Hắn ta là gì của ngươi?” Sở Dạ Ly ở phía sau lạnh lùng hỏi, nắm lấy tay của ta từ lúc đó vẫn luôn không có buông ra, mà ta cũng không cảm giác được có gì bất thường.
Ta xoay người đáp hắn: “Ân nhân. Làm người có ân ắt phải báo, càng huống hồ ta nợ hắn không phải chỉ một chút, mà là mạng sống.”
“Ngươi cũng thật thú vị.” Hắn cuối và cũng buông tay ta ra, cầm lấy tách trà trên bàn, “Ngươi có thể nhìn thấy Thất hoàng tử phủ vô và lạnh lẽo, từ lúc ta mắc phải căn bệnh quái lạ này, phụ hoàng cũng dần dần trở nên thờ ơ đối với ta, hơn nữa chưa từng có người dám động vào ta. Ngươi chính là người đầu tiên.”
“Mấy người đó đều đã chết?” Ta tò mò, nếu hắn không hy vọng có người vì hắn bỏ mạng, vậy những nữ nhân được đưa vào trước đó vì sao lại chết.
Hắn tháo xuống chiếc mặt nạ, sao có thể lại là một dung nhan tuyệt thế như vậy chứ, khí chất độc đáo càng làm nổi bật vẻ đẹp quyến rũ của hắn. Đôi lông mày rậm hơi nhướng lên, đôi mắt sâu đầy màu sắc mê hoặc lòng người, đôi môi xinh đẹp hơi nhếch trông có chút bất cần.
“Thật đẹp….” Ta nhịn không được tán thưởng, nhìn đến ngây ngốc: “Vì sao phải mang theo mặt nạ?”
“Chính là bởi vì không đeo mặt nạ nên mấy người phụ nữ đó mới muốn tiếp cận ta, sau đó thì cứ thế mắc bệnh. Bất cứ đồ gì ta đã dùng qua đều sẽ lây nhiễm. Thực ra không cần tới ba tháng bọn họ đều đã bỏ mạng rồi. Đây là lời nguyền, quốc sư đã nói, người muốn chạm được vào mà không chết thì chỉ có thể là Vương phi của ta.”
“Chẳng trách hoàng tử phủ to như vậy mà đến một người hầu cũng chưa hề nhìn thấy.” Ta nhìn quanh tòa dinh thự rộng mấy chục mẫu của hoàng tử phủ đều đã giăng đầy mạng nhện, thật sự là rất hoang tàn.
“Ngươi rốt cuộc là có đang không nghe ta nói không vậy? Ta nói rằng nếu như ngươi không chết, vậy thì sẽ phải trở thành Vương phi của ta.”
“Ngươi yêu ta sao?” Ta ngồi xuống nhìn thẳng hắn, bình tĩnh mà cười lạnh: “Thần chỉ là tới cứu người, lại không yêu người. Vì cái gì mà muốn thần phải gả cho người? Huống hồ triều đình nhiều chuyện phức tạp, cũng không biết người có phải là bị người ta hạ chú hay là hạ độc hay không.”
“Chính vì không biết là bị người khác hạ chú hay hạ độc, mà ngươi vừa hay lại là người có khả năng cứu được ta. Mỗi tháng quốc sư đều sẽ tới thăm ta một lần, bảo đảm ta có bình yên vô sự hay không? Đến lúc đó, ta sẽ nói cho hắn biết ngươi chính là người mà ta muốn thành hôn.” Sở Dạ Ly không hề có cảm tình nói, phảng phất ý tứ ta chỉ là công cụ để bảo toàn tính mạng.
“Cũng được thôi. Ta đây sẽ gả cho ngươi. Dù sao Tần Mặc ta cũng không còn chỗ nào để đi, được ở lại phủ hoàng tử so với lưu lạc đầu đường quả thực tốt hơn rất nhiều.” Mà ta tự nhiên biết gả cho hắn liền tránh việc phải gả cho Diêm Vương, cũng không biết tên gia hỏa này đã chuyển thế thành ai. Ít nhất thoạt nhìn không phải là Sở Dạ Ly.