Chương 54: Mệnh thọ mười ngày(2)

Lúc này ta mới hiểu ra được lúc trước hắn nói xem kịch vui đến tột và là xảy ra chuyện gì. Thì ra là làm trò để mọi người phỏng vấn dò ra tấm chân tình của Giang Tử Yên đối với Ly Vương.

“Ta…” Giang Tử Yên hết đường chối cãi, thật là chết cũng không được, không chết cũng không xong. Kỳ thật tất cả vấn đề đều nằm ở chỗ nàng đối với Sở Dạ Ly căn bản không phải là thật tâm.

“Đủ rồi. Bổn vương không chữa trị nữa. Trong lòng Vương phi đối với bổn vương thế nào, bổn vương là người rõ ràng nhất, cũng không nhọc phiền quốc sư ngài phải phân tâm vì chuyện này.” Sở Dạ Ly đứng dậy mở miệng, cắt đi dây trói trên người, kéo Giang Tử Yên muốn đi ra khỏi trận pháp.

Minh Vũ lập tức gọi lại: “Nếu ở đây có người có thể cứu ngươi thì sao? So với Vương phi còn thật lòng hơn, trên đời này trái tim của nàng không người nào có thể sánh được, ít nhất đối với ngươi mà nói.” Những lời này của hắn là để giữ lại, đối với Sở Dạ Ly còn là một phen nhắc nhở, ý tứ trong lời nói ta nghĩ là hắn cũng hiểu được.

Vì sao giờ khắc này ta lại hy vọng rằng hắn có thể đẩy Giang Tử Yên ra như vậy.

Nhưng mà hắn không hề.

“Vương phi của bổn vương đối với bổn vương đến tột và đã làm cái gì, trả giá cái gì, các ngươi cũng không có nhìn thấu. Không phải người nào đối mặt với người yêu của chính mình biểu hiện cũng giống nhau. Nhìn thấy trong nháy mắt vừa rồi nàng lại có thể vì ta nâng lên con dao kia, các ngươi ở đây còn ai có thể làm được!” Sở Dạ Ly nói rất tàn nhẫn, mắt khinh thường đảo qua bất cứ một vị nào có mặt ở đây: “Các ngươi đều không có phần dũng khí này của nàng, lại muốn dựa vào cái gì chỉ trích Vương phi của ta không yêu ta?”

Lời này của hắn xác thật làm bất luận kẻ nào cũng đều không thể bác bỏ. Thậm chí là không có tư cách bác bỏ.

Mọi người sôi nổi nhìn về phía quốc sư, hy vọng quốc sư có thể mở miệng nói câu gì đó. Nhưng Minh Vũ chỉ ánh mắt quét về phía ta, thật hoài nghi hắn làm như thế nào có thể phát hiện ra ta.

“Hôm nay những nữ hài đeo mặt nạ, ta muốn hỏi các ngươi một chút, nếu không cho ngươi danh hiệu Vương phi, liệu có ai trong số các ngươi còn nguyện ý muốn cứu Ly Vương của chúng ta không?” Hắn kí©h thí©ɧ ngón tay một chút, chống long đầu trượng lên trên mặt đất : “Vậy thì tiến lên đây.”

Kết quả, trừ ta ra lại không còn ai động đậy, những người khác xôn xao một lúc nhưng cũng đều sôi nổi lui ra phía sau một bước. Thật là đáng buồn cười, trốn tránh ở dưới lớp mặt nạ, ta không hề kiêng kỵ cười thành tiếng.

“Vì sao lại cười?”

Đối mặt với câu hỏi chất vấn của Sở Dạ Ly và Giang Tử Yên có phần khó chịu, ta to gan đi đến trước mặt hắn, cũng nhìn bọn họ với vẻ mặt khinh thường: “Chỉ là muốn cười. Nếu ta có phần dũng khí hy sinh này, có phải sẽ có quyền được chỉ trích Vương phi của ngươi rồi không?” Ta nhặt chiếc dao găm rơi trên mặt đất lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Tử Yên: “Ai cũng nhìn thấy vừa rồi tay Vương phi cầm dao đang phát run. Nhưng mà người chân chính chuẩn bị sẵn sàng hy sinh vì Vương gia thì sẽ không hề do dự.”

Thời điểm ta giơ dao nhỏ chuẩn bị đâm vào ngực, nắm lấy lưỡi dao lại chính là Minh Vũ, máu lập tức theo mũi dao nhỏ giọt. Hắn ném con dao trong tay ta ra, lấy khăn lụa ở trên người băng bó lên, một bên bắt đầu giải thích: “Chỉ là muốn thử một chút, đây cũng là do thần an bài. Xem ra Vương gia rất yêu Vương phi, như vậy có thể tính được mệnh Vương gia chỉ còn lại không đến mười ngày, Vương phi cũng nhất định sẽ ở bên cạnh Ly Vương không rời không bỏ đúng không?”

Lần này Giang Tử Yên không trả lời quá nhanh, chỉ là sửng sốt một chút: “Mười ngày…”

“Không sai, vừa rồi khi thần làm đã muốn nói ra, mạng của Ly Vương chỉ còn dư lại mười ngày. Đến lúc đó thần cũng sẽ chuẩn bị tang lễ để đối diện với chuyện này, nếu vừa rồi Vương phi lại do dự một chút, chỉ sợ Hoàng Thượng cũng sẽ không để người chôn và. Cuối và thì Hoàng Thượng Đại Chu quốc chúng ta quả thực rất nhân từ, chỉ là thấy Vương gia yêu sâu đậm vương phi như vậy, chúng ta cũng không muốn chia rẽ. Đến lúc đó thần nhất định sẽ mang loại thuốc không đau đớn nghiên cứu chế tạo thành công nhất để cho Vương phi uống.”

Lời này của Minh Vũ, thật sự rất rẻ mạt, từ đầu đến cuối Giang Tử Yên vẫn luôn bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay. Mà ánh mắt của Sở Dạ Ly cũng vẫn luôn lạnh nhạt như vậy. Rõ ràng hắn không yêu Giang Tử Yên, từ lúc bắt đầu hắn đã luôn nói dối. Nhưng mà ta có thể khẳng định, Minh Vũ nói chỉ còn lại có mười ngày thọ mệnh quả thực không phải là gạt người.

“Minh Vũ, ngươi nói cho ta biết, hắn còn có thể cứu được không?"

Theo hắn đi ra đại điện ta vẫn luôn truy vấn, ta không muốn tin Sở Dạ Ly thật sự chỉ còn lại có mười ngày.

“Ngươi cũng thấy rồi đó, hắc khí trên người hắn ngươi ép nổi sao? Vậy nên không cần lại làm người không sợ hy sinh nữa. Nói như thế nào Ly Vương cũng là vì ta, không thể cứu hắn ta cũng không thể nào thoái thác tội của mình được.” Hắn xoay người tiến vào trong phòng, mệt mỏi tháo chiếc mặt nạ xuống, cười khổ: “Chỉ là ta không rõ, vừa rồi vì sao ngươi phải những lời nói kia với Giang Tử Yên. Bởi vì tức giận? Hay là bởi vì ghen ghét?”

Thật ra ta cũng không biết, chỉ là hắn không nhìn thấy biểu cảm vừa rồi của Sở Dạ Ly, cái loại biểu tình này dường như muốn coi Giang Tử Yên chính là toàn bộ của hắn. Ta nhìn đến thật đau lòng.

“Ta không muốn ngăn cản ngươi, nếu Ly Vương thật sự chết, ta nghĩ ngươi cũng sẽ không tốt được đến đâu.” Hắn thở dài một hơi, một lần nữa khôi phục vẻ lạnh nhạt của quốc sư nên có: “Dùng máu đầu tim của ngươi có thể kéo dài tuổi thọ của hắn thêm một tháng. Tuy nhiên, trong một tháng này ngươi sẽ phải đi theo ta đến một vài nơi nguy hiểm để tìm được cách giải trừ vu thuật trên người hắn, hơn nữa ta cũng không thể bảo đảm nhất định sẽ thành công.”

“Được.”