Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Tà Quân Cuồng Thê

Chương 53: Mệnh thọ mười ngày(1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Có ta, chi bằng có một vị quân vương dân chủ còn tốt hơn.” Lúc này đây hắn không nói giỡn, nghiêm túc đến lạ thường.

Chuẩn bị tốt hết thảy, một đống người mênh mông hùng hổ xuất phát đi về phía đại điện, chỉ có một mình ta thật giả lẫn lộn như vậy theo ở phía sau, hơn nữa ta cho rằng ta đeo mặt nạ thật đáng khinh, cũng thật nực cười. Vì cái gì đây là một chiếc mặt nạ Ngộ Không? Chẳng lẽ muốn ta giả dạng với đại thần!

Ta đứng ở phía sau đội ngũ, may mà ta không phải là người xấu nhất. Đây hoàn toàn chính là mười hai loại cầm tinh tổng động viên. Ở phía sau ta còn có người đeo mặt nạ đầu gà đầu heo mà còn không thấy họ xấu hổ, cái mặt nạ khỉ này ít nhất là mặt nạ giống người nhất. Hơn nữa ta trộm đi phía trước nhìn một chút vị nhân huynh đeo mặt nạ đầu rắn kia, thật sự nghẹn đến mức ta thiếu chút nữa nghẹt thở, giống như con giun, có điều tay nghề người cổ đại đến lúc này cũng không tồi rồi.

Trừ một đàn hình thù kỳ quái chúng ta ở ngoài, còn có Sở Dạ Ly. Thì ra vừa rồi chuẩn bị thi pháp đồ đựng đó đều để dùng ở trên người hắn.

Ta có thể từ trong mắt một ít người nhìn đến mừng thầm, có lẽ rất nhiều người trong số bọn họ đều không muốn nhìn thấy Sở Dạ Ly hồi phục. Mà lúc trước hắn bị ta ngăn chặn hắc khí lại bắt đầu len lỏi ở trên người, tóc đẹp màu đen lại bắt đầu toát ra màu bạc, tuy rằng không phải quá rõ ràng. Đại điện rất rộng lớn, nhưng cũng đủ để thấy rõ ràng biểu cảm và quần áo của mỗi người. Bên trái phía trước hai vị cao cao tại thượng ngồi đó chính là Hoàng Thượng và Hoàng Hậu. Theo thứ tự phía sau có vẻ chính là hoàng tử công chúa và một ít đại thần.

Trong đội hình chính giữa đại điện, Sở Dạ Ly khoanh chân ngồi đó, nhắm mắt dưỡng thần, phảng phất ánh mắt ngắm nhìn của những người này không tồn tạiở trên người hắn. Mà Giang Tử Yên mang theo khăn che mặt quỳ gối giữa trận pháp, thân mình có chút run nhè nhẹ, xem ra nàng cũng không biết quốc sư sắp sửa làm cái gì với nàng.

Ngay cả Hoàng Thượng cũng không mở miệng, tùy ý để quốc sư lẩm bẩm ở nơi đó, khoa tay múa chân tới khoa tay múa chân đi, khi thì múa kiếm, khi thì phun lửa, xem đến tâm ta cũng phát hoảng, càng đừng nói tới Giang Tử Yên đang quỳ gối ở kia. Không thể hiểu nổi nhất chính là đám hắc khí vốn đang len lỏi ở trên người Sở Dạ Ly kia lại dần dần biến mất, hoặc nói đúng hơn là bị Minh Vũ tiếp tục áp chế.

“Vương phi, làm phiền vươn cánh tay của ngươi ra để mọi người xem một chút.”

“Ta…”

Đối mặt với quốc sư, Giang Tử Yên không dám ngẩng đầu, run run rẩy rẩy, che che giấu giấu không dám vươn tay mình ra. Nếu ta đoán không sai, trên người nàng ta hẳn là đầy rẫy vết bầm tím.

Minh Vũ thân là quốc sư tự nhiên sẽ không một mình ôm tội khi quân, huống hồ hắn sớm đã thông đồng với Hoàng Thượng, hắn xoay người khom lưng với Hoàng Thượng: “Hoàng Thượng còn nhớ rõ sự việc của Đại công chúa? Nếu như không phải thật tâm thích ý, chỉ sợ thần tiên xoay chuyển trời đất cũng không có phương pháp.”

“Quốc sư có gì muốn nói đừng ngại nói thẳng. Ngươi với ta không cần khách sáo. Chủ yếu đây chính là đề cập đến tính mạng của hoàng nhi.” Lúc này vị hoàng đế Sở Lăng Hàn lại biểu hiện ra biểu cảm thương tiếc cho nhi tử của mình, ngay cả mấy vị hoàng tử bên cạnh đều nhìn không nổi, trong mắt khinh thường và sự trào phúng nhìn không sót gì.

Có miệng vàng lời ngọc của Hoàng Thượng, vốn dĩ hắn đã không kiêng nể gì, lúc này chẳng phải là càng thêm “càn rỡ”, chỉ sợ mấy vị hoàng tử ở đây không ai không e ngại vị quốc sư này. “Thần cảm thấy, dường như hình xăm của Vương phi với Ly Vương có chút khác biệt.” Hắn chậm rãi mang theo một loại biểu tình uy hϊếp nói.

Giang Tử Yên lập tức buột miệng thốt ra, nóng lòng chứng minh bản thân mình rong sạch: “Hoàng Thượng minh giám, trong tim thần nữ đối với Vương gia có nhật nguyệt chứng giám, không dám…”

“Vậy móc tim của ngươi ra để cho mọi người và nhìn một lần.” Minh Vũ cũng không đợi nàng tiếp tục nói, như thế nào muốn cho thấy cõi lòng của chính mình, trực tiếp ném chiếc dao găm trước mặt nàng, lạnh lùng nhìn xuống nàng: “Không dám sao?” Khóe miệng Giang Tử Yên rõ ràng là ngừng động, mấp máy môi, tâm hung ác. Lúc nhặt con dao găm trên mặt đất lên đang chuẩn bị đâm vào ngực thì Sở Dạ Ly đột nhiên vươn tay một chưởng đánh rớt dao găm, ở đây không ít người cũng ngừng thở một phút này. Trong lúc mỗi người đều đang cho rằng Giang Tử Yên thật sự nguyện ý hy sinh vì Ly Vương thì chỉ có một mình quốc sư phát ra tiếng cười đầy ý khinh thường.

“Hoàng Thượng, ngài còn nhớ rõ năm đó khi Thanh Lưu tướng quân đối mặt với ta đưa ra một yêu cầu hắn đã nói với ta những gì không?” Minh Vũ tháo gỡ nút thắt, ta không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng dường như Hoàng Thượng cũng hiểu rõ điều gì đó, người gật gật đầu.

“Trẫm đương nhiên nhớ rõ, năm đó hắn ôm Du nhi hơi thở thoi thóp, lớn tiếng chất vấn ngươi. Có phải chỉ cần đào ra tim của hắn thì Du nhi sẽ có thể sống lại hay không? Có phải Du nhi tỉnh lại thì có thể quên hắn hay không? Thậm chí còn chất vấn trẫm nếu Du nhi tỉnh lại sẽ không buộc nàng phải gả cho bất cứ kẻ nào khác nữa. Hắn một lòng chỉ nghĩ cho Du nhi, đối mặt với cái chết điều duy nhất mà hắn không bỏ xuống được…Là Du nhi.”

Lời này của Sở Lăng Hàn rõ ràng thức tỉnh rất nhiều người ở đây, thậm chí những người ôm tâm thái đơn giản chỉ muốn cười nhạo xem náo nhiệt.Bọn họ cũng đều nhịn không được mà ngẫm lại xem người yêu bên cạnh chính mình liệu thật sự có thể vì bản thân mà không màng tất cả như vậy hay không, rồi lại rơi vào thời khắc vướng bận.

“Cho nên, thần cảm thấy buồn bực. Vừa rồi Vương phi đã có chút do dự mới muốn đâm xuống như vậy, một chút cũng không lo lắng cho Vương gia sao? Hay là nói đúng thần thật sự đã quá mức tín nhiệm?”
« Chương TrướcChương Tiếp »