“Ây, không công bằng nha. Vậy đã có khi nào ngươi cảm thấy Sở Dạ Ly bắt buộc phải cần ngươi tới bảo vệ không?” Tuy rằng hắn nhìn không thấy, nhưng cố ý ngắm cảm giác của ta, làm ta không tự giác mà cảm thấy bối rối, hắn tiếp tục nói: “Thực ra, thích một người thật sự rất dễ dàng. Có đôi khi ngoài cuộc tỉnh táo, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường những lời này một chút cũng không sai. Tuy rằng đã nhiều ngày ngươi luôn và ta nói một ít chuyện của kiếp trước, ta cũng tin tưởng. Nhưng quá khứ trước sau gì rồi cũng đi qua, mặc kệ các ngươi là mang theo mục đích gì đi vào nơi này, đều hẳn là nên dựa vào trái tim mà sống.”
Ngay từ đầu ta cho rằng Minh Vũ chỉ là một vị quốc sư lạnh như băng thậm chí còn rất tàn khốc, nhưng không ngờ tới lại nói ra được những đạo lý lại không thể không làm người trầm tư và bội phục. Hắn so với trong tưởng tượng của ta sâu sắc hơn nhiều. Có lẽ hắn nói không sai, khả năng ta đã quá để ý đến việc báo thù của Minh Vương, vừa không muốn bị hắn báo thù, lại không muốn làm tổn thương hắn. Nói đến và chính là ta vẫn không dám đánh cược cái này.
“Suy nghĩ đã hiểu ra chưa?” Một lần nữa hắn đeo mặt nạ lên, giữ chặt ta nhìn về phía đại điện: “Nghĩ kỹ rồi thì phải theo ta , hôm nay khả năng sẽ có một hồi trò hay.”
“Có trò hay gì?” Lơ mơ cảm thấy khẳng định không đơn giản, càng không thể đơn giản chỉ là xem biểu diễn.
Minh Vũ chỉ ngón tay trỏ thon dài đặt ở giữa môi, thần bí cười, lấy ra một ít đồ đựng trông rất kỳ quái, đồng thời cũng cho ta một chiếc mặt nạ, dặn dò nói: “Không đến thời khắc cuối và ngàn vạn lần không được tháo xuống.”
“Hả?” Tuy rằng không rõ ràng lắm, nhưng nếu hắn đã để ta đeo lên thế kia nhất định là có lý do.
“Kỳ thật Hoàng Thượng cũng không lãnh khốc giống như ngươi tưởng tượng vậy đâu. Ta cũng biết Ly Vương là giống người nhất, cũng là một trong những nhi tử mà người coi trọng nhất.” Hắn bắt đầu sửa sang lại những đồ đựng kia, còn có nước thuốc, một ít đạo cụ thi pháp, thủ pháp thuần thục hoàn toàn không cần người chung quanh tiến đến hỗ trợ, cho dù không nhìn thấy. “Năm đó Đại công chúa Sở Hâm Du thích một người dân nghèo không hề có thân phận địa vị gì cả, lẻ loi một mình thoát ra hoàng cung chỉ vì muốn và hắn ở bên nhau, hậu quả có thể tưởng tượng, Hoàng Thượng tức giận thiếu chút nữa chu di cửu tộc người nọ. Có điều sau này Đại công chúa mắc một trận bệnh nặng, bệnh đến mức nước cũng không thể nào uống, chỉ có thể uống máu. Hơn nữa còn bắt buộc phải là máu của đứa trẻ là trai dương năm dương tháng dương ngày dương nữa. Ha ha, dù thế nào đi chăng nữa thì máu của người khác Đại công chúa cũng đều sẽ không uống. Quan trọng nhất chính là ta lắm miệng nói một câu, bắt buộc phải là máu của người yêu Đại công chúa thật lòng mới có tác dụng.”
Xem hắn đắc ý cười, hiển nhiên hắn đã giúp Đại công chúa và đặt ra một bài khảo nghiệm dành cho người đàn ông nghèo kia.
Hắn tiếp tục nói: “Lúc ấy năm nước trừ bỏ Linh Thú quốc, còn lại các nước xung quanh khác một ít nước nhỏ đều có người tới cầu hôn. Một đám trước đây đều là truyền miệng nhau như thế nào yêu thích Đại công chúa, nhưng cuối và lại không có một người động thân ra mặt xem vì lý do gì. Duy nhất chỉ có người dân nghèo khổ mà ngay cả Hoàng Thượng Hoàng Hậu mắt cũng không muốn nhìn mới xuất hiện. Hắn nói hắn có thể không cưới công chúa, nhưng mà không thể nào trơ mắt nhìn công chúa chết đi. Đừng nói là máu, dù có là thịt, trong lòng hắn cũng đều sẽ nguyện ý cắt bỏ dâng cho công chúa.” Hắn ngừng động tác trên tay lại, cơ bản cũng đã chuẩn bị qua không sai biệt lắm, cuối và hắn mới thở dài một hơi: “Đáng tiếc, sau này tên bần dân kia…”
“Làm sao vậy?” Ta có chút khẩn trương, không lẽ hắn thật sự đã chết rồi.
Hắn thả lỏng cười, kéo dài giọng nói: “Sau này hả, hắn lại trở thành Trấn Quốc tướng quân hiện giờ Nguyên Thanh Lưu.”
“Trời ạ! Chấn động thật đấy!” Trong lòng yên lặng thay bọn họ đổ mồ hôi, nhưng trong mấy chuyện phức tạp này cũng chỉ đương sự mới có thể hiểu rõ được. “Đại công chúa hiện tại nhất định rất hạnh phúc.” Thật sự rất muốn trông thấy vị nữ tử dũng cảm này.
“Đúng là rất hạnh phúc, hơn nữa cũng vô và cảm tạ ta. Bởi vì chúng ta đều biết Thanh Lưu tướng quân không phải người sống dương năm. Những cái đó chẳng qua đều là ta nói dối.” Giọng nói của hắn lại lần nữa than thở vang lên: “Đây là bí mật giữa chúng ta.”
Ta lén lút dựa sát vào, đánh vào giữa lông mày hỏi hắn: “Vậy Sở Dạ Ly có phải hay không cũng là do ngươi…”
Minh Vũ nhăn mày lại, hơi hơi trừu động, lắc đầu: “Phải biết rằng nhiều quốc gia như vậy không phải chỉ có mỗi một quốc sư là ta có đạo hạnh cao thâm, cái gọi là sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân một chút cũng không sai. Nếu không phải do có ngươi xuất hiện, ta cũng không có cách nào. Nhưng cái loại chú này cũng sẽ không thật sự muốn mạng của Ly Vương, cho nên ta hoài nghi có người chỉ là vì muốn bức ngươi hiện thân.”
“Ai?” Nghe khẩu khí của hắn ta lúc này thật ra lại khiến ta càng ngày càng tò mò bản thân mình vì sao lại có năng lực như vậy? Muốn ép ta hiện thân sợ là chỉ có một mình Minh Vương thôi. Chẳng lẽ kỳ thật Sở Dạ Ly đã thức tỉnh? Lập tức lắc đầu loại bỏ ý niệm khủng bố này ngàn vạn đừng nên có.
Không phải hắn quá khẳng định, lắc đầu rồi lại thở dài: “Chỉ mong không phải Linh Thú quốc. Nhiều năm sống yên ổn không có việc gì như vậy, liệu có phải thật là bọn họ giở trò quỷ, chỉ sợ lại muốn mở ra một trận mưa máu gió tanh. Đến lúc đó loại quốc sư như ta đây chỉ có thể dọn dẹp một chút tay nải về ở ẩn trong núi rừng.”
Rõ ràng câu trước còn nói rất lo lắng cho đại sự của thiên hạ, lúc sau lại một bộ dạng tham sống sợ chết, hắn là đang lừa ta sao? “Ta tin tưởng nhất định ngươi đã có kế sách vẹn toàn rồi. Nếu mà Đại Chu quốc không có vị quốc sư anh minh thần võ như ngươi, chẳng phải là khiến lòng dân tan nát sao?”