Vốn dĩ ta thật sự rất đồng tình với nàng, bây giờ xem ra nàng quả đúng là gieo gió gặt bão: “Cũng phải, tiếp tục như vậy chỉ sợ thân phận thần nữ của nàng cũng sẽ bị Hoàng Thượng hoài nghi, nào có thần nữ dễ dàng bị thương tổn như vậy.”
“Không sai. Không chỉ nàng bị hoài nghi, ta cũng sẽ bị hoài nghi. Cho nên ta đã sớm bàn sách lược với Hoàng Thượng, nói cho người biết thần nữ chân chính đã bị ta giấu đi ẩn nấp rồi. Bởi vì nếu ta không ra hạ sách này, thần nữ chân chính chỉ sợ cũng phải đi chầu ông bà.” Quả nhiên là mưu kế tốt, đã bảo vệ thần nữ, lại bảo toàn thanh danh của hắn.
Hắn đắc ý hướng về phía ta cười, dường như căn bản không phải là một người mù, ta ở trước mắt hắn phất phất tay, ừm, là nhìn không thấy thật. Bỗng nhiên cảm thấy có chút tiếc hận: “Ngươi biết không, ngươi quả thật rất giống Hoa Mãn Lâu.”
“Ai cơ?”
“Một vị đại sư đắp nặn ra các nhân vật, một nhân vật mà ta rất ngưỡng mộ. Hắn và ngươi giống nhau ở điểm hai mắt đều mù, chính là tâm lại so với bất cứ kẻ nào cũng đều sáng ngời hơn, suốt ngày mỉm cười đối mặt với cuộc sống. Có điều ngươi và người đó lại có điểm không giống nhau, bởi vì ngươi mang theo mặt nạ.” Ta nghịch ngợm nói, kéo kéo ống tay áo hắn, thấy hắn nghe cẩn thận, thử nói tiếp: “Nếu ngươi có thể không gϊếŧ Bách Lý Dật Trần, vậy…”
“Quả nhiên vẫn là muốn thay hắn cầu tình.” Hắn nheo lại hai mắt, tạm dừng thật lâu: “Vậy thì đáp ứng ngươi lúc này thôi. Về sau nhìn thấy hắn đều phải trốn đi thật xa biết chưa?”
“YES, SIR!”
“Phân nghẹn chết?” Hắn có chút buồn cười lại có chút không biết nên cười như thế nào. Tốt nhất ta cũng không cần giải thích. Phân nghẹn chết… Ha ha… Tiếp tục cười gượng.
Không thể không nói ở đâu cũng không bằng nơi này, ở và quốc sư rất an toàn. Nơi này vừa không phải sơn cốc cũng không phải là vương phủ, không sợ sẽ rớt đến dưới chân núi gặp được kẻ điên cũng không sợ ở vương phủ gặp được thích khách. Bởi vì đây là đỉnh núi trong mây cao ngất. Chờ giây phút bò đến trên đỉnh núi không phải sẽ bị người phát hiện gϊếŧ thì chính là bản thân bị mệt mỏi muốn chết. Ta cũng là bị tám người thay phiên nhau khiêng đi lên, muốn ta đi thật đúng là muốn cái mạng già này.
“Nơi này thanh tịnh thật đấy, không hổ là quốc sư, mỗi một ngày đều được hấp thụ linh khí của trời đất.”
Toàn bộ sân đều là đá cẩm thạch lát thành, cả ngày ta đều có thể để chân trần ở trên đó chạy tới chạy lui, to bằng gần nửa cái sân thể dục như vậy, tựa như sân chùa miếu dùng để luyện võ. “Quốc sư quốc sư, ngươi mau xem xem, cá ngươi nuôi đang có trứng rồi kìa. Buổi tối có thể gϊếŧ một con để ăn hay không?” Kỳ thật là ta đang nói giỡn thôi.
“Được.”
Hắn sảng khoái đáp ứng, khi hắn duỗi tay đi vớt cá, mắt ta dại ra, Khương Thái Công câu cá dùng móc, hắn trực tiếp dùng ngón tay. Cá kia một ngụm cắn xuống thật là thảm không nỡ nhìn, nhưng thật ra hắn không sao cả bắt lấy cá, ném lên trên mặt đất, liền mạch lưu loát, động tác ưu nhã. Đổi lại là ta làm khẳng định sẽ giống mấy bác nông dân cấy mạ xắn quần đi xuống, mất cả nửa ngày cũng chưa chắc có thể bắt được một con.
“Quả nhiên ông trời rất công bằng nhỉ.” Ta lắc đầu, vuốt ve con cá đã tàn hơi: “Cá ơi cá, nói cho ta biết ngươi muốn hấp hay là làm với thịt kho tàu. Ôi… Đầu cá hầm canh đuôi cá hấp, không tồi không tồi.”
Hắn đột nhiên cười rộ lên: “Ta thấy cá chưa chắc đã trả lời như vậy đâu.”
“Cái này gọi là lời tỏ tình của một tín đồ ăn uống.”
“Vậy ngươi có thể không gọi ta là quốc sư nữa không?” Hắn đột nhiên nói sang chuyện khác, khiến cho ta trở tay không kịp, ánh mắt dịu dàng làm người khác không cách nào cự tuyệt: “Ta nhớ rõ ta đã nói cho ngươi biết phải gọi ta là gì rồi. Ta hy vọng ngươi có thể giống như gọi tên Ly Vương là gọi thẳng tên huý của ta.”
Xấu hổ một lát, cái này muốn ta như thế nào nói đây. Ta cũng không biết tại sao kêu Sở Dạ Ly hay gọi Bách Lý Dật Trần đều có thể rất thuận miệng, duy nhất chỉ có hắn và Bách Lý Dật Vân tiểu bạch thỏ nam nhân như vậy, làm sao cũng không mở miệng được.
“Minh Vũ… Quốc sư.” Hô, há mồm thở dốc, đây đã là điểm giới hạn của ta rồi.
Ở trên núi thanh tịnh mấy ngày, không có đánh gϊếŧ, không có Minh Vương, không có chuộc tội, hết thảy đều thực an tĩnh. Trừ có chim kêu ngẫu nhiên. Phủ Quốc sư không phải quá lớn, nhưng cũng có mười mấy sân, so sánh với Ly Vương phủ quả thực còn tốt hơn rất nhiều. Chủ yếu là một đám biệt viện đều cách đến quá xa, dù sao cũng là trên núi, ta còn có thể thông cảm.
“Minh Vũ, mỗi ngày ngươi đều nhốt mình ở trong phòng là niệm kinh hay là niệm Phật vậy?” Ta đối với phương diện này không phải quá hiểu, nhưng mà mỗi ngày ở chỗ này đều là ăn ở miễn phí, lại có một bộ dáng không hiếu học thì lại có điểm rất lấy làm tiếc.
“Luyện thuốc.” Hắn trả lời đơn giản.
Ta ngẫm lại cũng phải, thời cổ đại dường như quốc sư thường xuyên luyện thuốc để dâng cho Hoàng Thượng uống: “ Đối với mấy thứ thuốc men này ta thật đúng là không có hứng thú, không biết ở những chỗ khác thì ta có thể giúp gì được hay không?” Cái loại việc tiếp xúc với Hoàng Thượng này nhưng là đừng để ta làm thì hơn.
Hắn sờ sờ bên cạnh mặt nạ, ở trước mặt ta hắn đều sẽ tháo xuống cái thứ đồ trói buộc này, hắn chậm rãi thở hắt ra một hơi, nhợt nhạt cười: “Nếu như ngươi thật sự muốn hỗ trợ, nhưng thật ra có thể giả thành đệ tử của ta, ta đi đến đâu ngươi theo tới đó. Không có việc gì thì giúp ta xoa bóp vai, đấm đấm lưng. Lỡ như ta gặp phải chuyện gì ngươi còn có thể bảo vệ ta.”
“Hả? Làm việc gì đó tạp nham còn có thể, đến mức bảo vệ ngươi thì…Có vẻ cũng không cần ta ra tay đâu nhỉ? Ta còn dựa vào ngài bảo vệ ta ấy chứ.” Và hắn nói cười, đã nhiều ngày ta vẫn luôn cợt nhả đùa giỡn với hắn, mới phát hiện lần đầu tiên nhìn thấy vẻ lạnh như băng mà hắn phải ngụy trang có bao nhiêu vất vả.