“Còn có, ta thấy Sở Dạ Ly.”
“Ừ.” Ta đáp lại hắn một tiếng.
Hắn đi phía trước ta xoay người hỏi: “Ngươi không tò mò hắn đã nói chuyện gì đó với ta sao?”
“Vậy hắn đã nói với ngươi những gì rồi?”
Lần này Bách Lý Dật Trần làm ra vẻ thần bí nói: “Không bằng ngươi đi Phiêu Hương Viện nghe một vài khúc với ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.” Ta lập tức từ chối hắn, để ta tiến vào loại địa phương kia không bằng để ta chết đi. Hắn cố ý không có việc gì làm nên tìm việc sinh sự mà.
Ta đẩy hắn ra tiếp tục đi về phía trước: “Thà rằng trở về uống rượu còn hơn đi đến loại địa phương kia, ngươi là nam nhân muốn đi nơi đó ta có thể lý giải. Trước kia ta có chức vụ trong người, bây giờ thật vất vả mới được tự do, lại muốn ta đi Phiêu Hương Viện này, ban cho ngươi hai chữ, nằm mơ.”
Hắn giữ chặt tay của ta, khóe miệng hơi hơi giơ lên, lộ ra một kiểu cười xấu xa: “Ta thật sự rất tò mò năm đó rốt cuộc là ngươi giữ chức vụ gì, ta nhớ rõ người nhiễm loại bệnh này không phải sống sờ sờ bị lửa thiêu chết thì sẽ bị chôn sống. Rốt cuộc làm như thế nào mà ngươi còn có thể sống sót.”
Mặc kệ loại bệnh này ở thời đại nào đều không có thuốc chữa. Sao ta có thể tiếp tục sống được. Thấy ta trầm mặc, hắn đẩy một chút, châm biếm: “Sao lại phát ngốc rồi.”
“Không có. Không nói chuyện này nữa. Nếu ngươi muốn đi như vậy, ta sẽ đi với ngươi.” Bây giờ cũng là thời điểm ta nên đối mặt với tâm ma trong nội tâm của chính mình. Dù không nhớ rõ ký ức của kiếp trước không phải ta vẫn tồn tại sao? Minh Vương, nếu nói ngươi làm quá mức nhất chính là để ta nhớ lại ký ức đó mà kinh hãi thống khổ.
“Mời vị quan nhân này lên trên lầu.” Khi Bách Lý Dật Trần móc ra một thỏi bạc, người hầu bèn cho ta một gian sương phòng thượng đẳng. Tuy rằng hắn đã tận lực để ta đi sang bên, nhưng sắc mặt của ta trước sau vẫn luôn trắng bệch.
“Tần Mặc, rốt cuộc ngươi đang gạt ta chuyện gì, việc này ta có chút nhìn không thấu nhất.” Bây giờ ta mới biết được hắn tò mò quá khứ của ta tới như vậy, ngẩng đầu nhìn về phía hắn cười thảm: “Nói ra ngươi cũng chưa chắc tin. Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, sau khi ta bị cắn, cũng không sống sót nổi.”
Nhìn thẳng hắn hai ba giây, yên tĩnh giống như chết, hắn rất muốn cười, lại thấy ta có vẻ nghiêm túc, nên mới thu trở về.
“A… Chẳng lẽ thần nữ có năng lực cải tử hoàn sinh?”
“Không có. Đã chết chính là đã chết. Ta đã trải qua chín kiếp có kết cục chết không được tử tế. Duy nhất chỉ có một đời này nhớ lại tất cả nhưng có điều đều là ký ức về cái chết. Cho nên mỗi ngày ta thống khổ các ngươi đều không thể tưởng tượng được cũng không dám tưởng tượng. Để cho ngươi mỗi đêm ngủ là lúc trải qua chín lần chết trong nháy mắt, cái loại cảm giác hít thở không thông và mất đi tình cảm chân thành đau đớn, ngươi có thể hiểu được không?” Ta nhướng mày khoanh tay trước ngực dựa vào khung cửa, nhìn xuống dưới lầu những người bán nghệ hát rong và các loại nữ tử phong trần, kỳ thật ta rất đồng tình với các nàng.
Bách Lý Dật Trần cũng đi ra khỏi sương phòng dựa vào bên ngoài trên rào chắn nhìn thoáng qua: “Tiểu Vân Vân biết thuật thôi miên, sao ngươi không có ý định để cho hắn làm những ký ức này đều quên sạch hết đi.”
Ta lắc đầu cười cho qua, có chút đau cần phải nhớ kỹ.
“Biết vì cái gì mà ta đưa ngươi tới nơi này không?” Lần này hắn không có úp úp mở mở, chỉ là nhìn chằm chằm đám người phía dưới, trong mắt phát ra ánh sáng âm trầm: “Bởi vì Thương Dục Vương. Khô ng phải ngươi rất tò mò Thương Dục Vương là ai à? Vì sao nghĩa tử của hắn lại phải ám sát Ly Vương phi, hôm nay không bằng coi như đối mặt hỏi hắn một chút.”
“Thương Dục Vương? Yến quốc Thương Dục Vương ở Phiêu Hương Viện?” Quả thực không thể tin được đường đường là một vị Vương gia cũng sẽ ra vào nơi náo nhiệt này: “Hắn không phải bày ra nhãn tuyến ở chỗ này chờ thu thập thông tin tình báo đó chứ? Chúng ta quang minh chính đại hỏi hắn không phải là đồng nghĩa với việc thân phận bị bại lộ trước mặt hắn sao? Là ngươi chết hay là ta chết đây?” Tiểu tử này nhất định là đang trêu ta.
Hắn không cho là đúng: “Ta lại không phải là tên ngốc Tiểu Vân Vân, cả ngày ở dưới đáy cốc nghiên cứu dược vật. Trừ bỏ Linh Thú quốc mai danh ẩn tích, mặt khác mấy vị quốc vương này không có ai là ta không quen biết. Chẳng qua đều là ta lấy những thân phận không giống nhau tiếp cận bọn họ mà thôi. Thương Dục Vương nhìn thấy ta chỉ biết lễ nhượng ta ba phần.”
Nhìn dáng vẻ của hắn thật sự không giống như là đang đùa ta, chi bằng tin hắn một lần, hắn đóng cửa lại, ngồi xuống rót rượu. Xem ra hắn đã hẹn trước Thương Dục Vương rồi. Ta thật sự rất tò mò vị Thương Dục Vương này là một người như thế nào.
“Nói thật, gả cho Thương Dục Vương có vẻ tốt hơn nhiều so với gả cho Ly Vương.” Hắn nhấp một ngụm rượu nhỏ rất thú vị mà nhìn chằm chằm ta.
Ta cũng cầm lấy chén rượu nhìn hắn cười: “Ta thấy gả cho ngươi so với gả cho Thương Dục Vương mới tốt hơn.”
“Hử?” Hắn buông chén rượu nâng hàm dưới yêu mị mà nhìn ta: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ nói gả cho Tiểu Vân Vân so với gả cho ta tốt hơn chứ?”
Không biết có phải do uống rượu nhiều hay không, ta nhìn về phía hắn cười ngây ngô: “Tiểu Vân Vân quá buồn, ngươi tương đối tốt, rất thú vị. Ở trước mặt ta ngươi không cần phải giả vờ rụt rè, có thể nói cái gì thì nói, trời nam đất bắc mà nói. Có thể chọc cho ngươi tức giận, có thể đánh nhau với ngươi, cho dù bị ngươi uy hϊếp thì vẫn cảm thấy ngươi chỉ là người điên mà thôi, thật sự cũng sẽ không làm hại ta.”
“Cho nên so sánh với ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi thích ta hơn?”
“Ừ.” Ta tiếp tục uống rượu gật đầu với hắn: “Tiểu Vân Vân chỉ có thể làm bằng hữu, ngươi thì lại có thể làm bạn thân.”
Rượu hoa lan này thật sự kỳ quái quá, mới uống ba ly đã có một loại cảm giác lâng lâng lại rất thoải mái tự tại. Lần sau nhất định phải cảm ơn ông chủ kia, đồ tốt như vậy mà ta lại chỉ trả cho người ta có chút tiền.