Ta bị buộc bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp tục ở trong phòng đi qua đi lại, thật hy vọng Bách Lý Dật Vân nhanh chạy tới, tính ra chúng ta đã biến mất được ba ngày, kể cả tính hắn say mê nghiên cứu nguyên liệu thuốc, thì Linh Nhi và Phùng Xuân không có khả năng phát hiện không ra chúng ta như vậy.
“Ta biết ngươi khẳng định hy vọng đại ca có thể sớm ngày tới đây, nhưng là ngươi nghĩ, chuyện Ly Vương phi bị hủy dung với chuyện người đệ đệ đi theo bản thân ngươi chuồn ra ngoài đi chơi, so sánh xem hắn sẽ càng quan tâm cái nào hơn?”
Hắn nắm chắc thắng lợi, ta cũng biết bản thân và Giang Tử Yên khẳng định không có cách nào so sánh. Hiện giờ mới có một ngày, đại phu nổi danh trong thành đều đã bị mời vào vương phủ để trị liệu cho Vương phi. Như vậy Bách Lý Dật Vân cũng nhất định sẽ thu thập được tin tức. Hơn nữa đến lúc đó ta và kẻ điên này nhất định là ăn không hết nên gói đi.
Lúc này ta cũng chỉ có thể tự cầu thêm phúc: “Ngươi làm nàng bị hủy dung, ngươi cảm thấy đại ca ngươi sẽ tha thứ cho ngươi sao?”
“Ta không cần hắn tha thứ, tất cả những điều này đều là do nữ nhân kia tự mình chuốc lấy.” Hắn quay đầu nhìn về phong cảnh phía ngoài cửa sổ, trên cổ rắn độc đen như mực dọc theo bệ cửa sổ bò đi, cũng gấp không chờ nổi thoát khỏi nanh vuốt của hắn. Hắn chỉ nắm lấy dao găm trong tay hung hăng hướng tới xà bảy tấc đâm đến, trong mắt hoàn toàn lạnh nhạt, ta không đành lòng nhắm mắt lại. Hắn hừ lạnh một tiếng: “Thế mà lại muốn chạy trốn.”
Tuy rằng lời này của hắn là nói với con rắn kia, nhưng ta luôn cảm thấy là đang ngấm ngầm ám chỉ người.
Giờ phút này Ly Vương phủ là náo nhiệt nhất, tất cả đại phu của trấn trên đều xuất động chỉ vì chữa khỏi mặt bị thương cho Giang Tử Yên. Mà Bách Lý Dật Trần chỉ ngồi ở tửu lầu thưởng thức những đại phu đóchạy ra từ trong vương phủ. Dù cho ta hoàn toàn không có hảo cảm với Giang Tử Yên nhưng mà ta cũng biết rõ tầm quan trọng của khuôn mặt đối với một nữ nhân mà nói lớn thế nào.
Bách Lý Dật Trần thảnh thơi ngồi uống rượu, thường thường cười lạnh vài tiếng, ta biết hắn đang đợi, chờ Bách Lý Dật Vân xuất hiện. Cho dù Bách Lý Dật Vân không rời khỏi cốc tới tìm chúng ta, giờ phút này Sở Dạ Ly đã phái người đi tìm hắn rồi cũng nên, bởi vì ta đoán được nhất định Giang Tử Yên sẽ khóc lóc cầu xin Sở Dạ Ly cứu nàng.
“Ngươi cảm thấy Tiểu Vân Vân có đến không?”
Bách Lý Dật Trần không nhìn ta, vẫn nhìn chằm chằm vào Ly Vương phủ như cũ, ánh mắt điềm nhiên.
“Sẽ đến.” Ta không biết chính mình đang lo lắng điều gì, chỉ hy vọng sự tình phía trước không náo loạn quá lớn để hắn có thể ngoan ngoãn giao ra thuốc giải chân chính: “Chỉ cần bây giờ ngươi ra tay, nàng sẽ không đến mức phải hủy dung.”
“Ngươi biết cái gì? Ta chính là muốn cho nàng biết đã không có khuôn mặt, trên đời này còn có tên nam nhân nào sẽ thích nàng, sẽ liếc nhìn nàng nhiều hơn một cái. Để nàng biết cái vị trí Ly Vương phi này không phải nàng muốn làm là có thể được. Nếu nàng vi phạm lời cảnh cáo của ta, như vậy lúc này chính là thời khắc nàng phải trả giá cho việc làm của mình.”
Thì ra hắn đã sớm cảnh cáo Giang Tử Yên, cũng đúng, với tính cách của hắn xác thật sẽ làm như vậy. Tựa như lần đầu gặp mặt hắn đã cảnh cáo ta, nhưng hết thảy đều là vì bảo vệ vị đại ca đơn thuần kia của hắn, Bách Lý Dật Trần!
“Cho nàng thuốc giải đi, ngươi trả thù nàng như vậy chỉ là bởi vì đại ca ngươi thích nàng. Ngươi cảm thấy không đáng giá thay Bách Lý Dật Vân, vì sao một nữ nhân có thể đạt được điều tốt như vậy, đơn thuần là người bảo hộ, ưu ái. Còn tiếp tục như vậy ngươi sẽ nhập ma. Tuy rằng ta cũng cảm thấy không đáng giá thay hắn, chỉ là thương tổn Giang Tử Yên như vậy, đại ca ngươi có chắc đã vui vẻ? Rồi sẽ không quan tâm tới nàng nữa? Sai rồi, ngươi như vậy sẽ chỉ khiến đại ca ngươi không lúc nào là không nhớ thương phải bảo vệ nàng. Nếu chờ đại ca ngươi đuổi tới phát hiện Giang Tử Yên biến thành bộ dáng thì này chỉ có thể…”
“Đủ rồi.” Không cần chờ ta nói xong, hắn đã phi thân bay xuống dưới tửu lầu, đi về phía vương phủ. Ta dựa vào cây cột hơi hơi mỉm cười, ta nghĩ hắn hiểu rõ rồi. Bách Lý Dật Vân à, ngươi có một người đệ đệ như vậy thật đúng là đã phải tu luyện phúc khí ba đời.
Màn đêm buông xuống một chút, mà sau khi Bách Lý Dật Trần cái kẻ điên này đi rồi ta cũng nên dạo chơi trên phố xá một chút. Phải nói thời cổ đại bán nghệ trên đường kia đẹp hơn nhiều so với hiện đại. Đao thật kiếm thật xem thật sự là quá nghiện.
Vèo, bên tai lướt qua âm thanh chói tai, một cái phi tiêu xoay chuyển quang minh chính đại bay vọt qua bên tai ta, tóc đẹp rũ xuống bị cắt đi một phân. Ta giật mình nhìn chằm chằm cái người bán nghệ kia đang khıêυ khí©h về phía ta, thì ra do ta chỉ lo nhìn, không đưa tiền. Từ trong túi ta lấy ra đống bạc tùy tay chắc chắn ném vào trong bát của hắn. Hơn nữa vang dội mà thổi một cái huýt sáo, hô to: “Hay!” Cử chỉ quái dị này của ta khiến cho mọi người khinh bỉ, lúc này mới nhớ tới thổi huýt sáo ở cổ đại là cử chỉ không đứng đắn. Ta lại lần nữa xấu hổ buông tay ở bên miệng, hậm hực rời khỏi đám người. Trước kia khi còn xem trận bóng đá với bạn bè còn muốn điên cuồng luôn đó, giờ nghĩ đến chết có chỗ oan uổng. Ở nơi này hoàn toàn mất đi người và chung chí hướng.