“Không phải…” Ta nóng nảy, hắn há mồm ngậm miệng đều một câu thần nữ, ta thực sự hoảng sợ: “Rốt cuộc ngươi muốn ta làm gì? Ngươi nói đi, có phải ngươi bị cuồng hình tượng không, loại truyền thuyết về thần nữ này ngươi cũng tin. Ta cầu xin ngươi, thả ta đi đi. Ta không phải thần nữ!
Hắn không chút hoang mang mà ngồi xuống, hoàn toàn xem nhẹ cảm xúc của ta, chậm như rùa rót trà cho chính mình: “Ta nói ngươi phải, ngươi cũng phải. Huống hồ có phải hay không, chính trong lòng ngươi cũng tự rõ ràng tàn nhẫn. Ngươi cũng giống như ta cũng không biết chính mình đến từ phương nào, mà ta lại thường xuyên nhìn thấy ngươi rơi vào tình cảnh vực sâu, mỗi cảnh vật trong một giấc mộng lại đều có thể chân thật như vậy. Khi đó đi theo ngươi, ta vĩnh viễn nhớ rõ ràng được cả tên của ngươi. Ngươi, là người duy nhất có thể cho ta biết rõ bản thân mình là ai?”
OMG, ta muốn điên luôn rồi. “Quốc sư đại nhân, ngươi mất trí nhớ phải không? Không phải đôi mắt ngươi bị mù đó sao? Ta vẫn luôn rất tò mò người mù rồi làm thế nào để có thể nằm mơ. Nói với ta xem ngươi mơ thấy ta là bộ dáng gì đi, nhỡ đâu ngươi nhận sai người thì sao?” Dứt khoát tìm cách để hắn thôi đi.
Đối mặt với ta thế này, có thể nói thường thường đυ.ng vào vết sẹo trên người hắn, đều sẽ tức giận. Nhưng hắn cố tình chỉ cười cười với ta, có vẻ ta đang ức hϊếp một tên nhân sĩ che đậy sự tàn tật thiện lương. “Ta sau này mới mù. Nhưng có thể khẳng định ngươi chính là người mà ta muốn tìm. Đáng tiếc ngươi nói ngươi cũng không quen biết ta.”
Nói như thế nào, chẳng lẽ phải nói ta quen hắn à? Nhưng ta lại không biết hắn là ai. Người biết hắn là ai chỉ có mình Minh Vương. Ta hiện tại thật sự không biết ở thời điểm khi ta đầu thai rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, vì sao hai người kia là ai, mà ta lại rơi xuống ở Vạn Dược Cốc, này trước sau sai giờ không đúng nha.
Có một loại suy đoán ta không dám khẳng định, nhưng vẫn muốn thử xem một lần: “Ta có thể nhìn kỹ khuôn mặt ngươi không?”
Hắn hào phóng thò mặt qua đây, ta nhịn không được dùng tay chọc chọc, làn da thật đẹp. Tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi là người phàm?”
Hắn gật gật đầu.
“Ồ…” Ta xác định hai người này đều là đầu thai. Chỉ là Minh Vũ quốc sư còn nhớ rõ trong nháy mắt kia mà thôi, ta cũng rất tò mò vì cái gì mà hắn một hai nhất quyết phải tới cứu ta: “Cảm ơn ngươi.”
Hắn sửng sốt, ngẩng đầu, giật mình nhìn về phía ta, có chút hoảng loạn, ta nắm lấy hắn tay không biết nên nói như thế nào: “Thực xin lỗi, ta thật sự không biết ngươi là ai, cái ký ức kia là kiếp trước của ngươi, mà ta cũng thật sự cảm tạ ngươi vì đã tới cứu ta. Nếu không phải do ngươi, khả năng bây giờ ta cũng không biết mình đang ở đâu, chỉ là lại hại ngươi thành dáng vẻ hiện tại thế này.”
“Không… Sao đâu. Nói như vậy thì, cái giấc mơ kia của ta chính là sự thật. Ngươi cũng thực sự tồn tại.”
“Ừ.” Ta gật gật đầu với hắn, nhìn hắn có chút cảm xúc kích động, vốn đang trông cậy vào hắn có thể đưa ta trở về: “Vậy quốc sư ngươi nghỉ ngơi sớm chút đi, ta thật sự cần phải đi rồi.”
Hắn vẫy vẫy quyền trượng đầu rồng, cửa lại tự động thay ta mở ra, ta liếc mắt nhìn hắn ta một cái còn đang tiếp tục uống trà, mang theo một phần may mắn đi ra ngoài cửa, vậy mà hắn lại còn nói bản thân mình là phàm nhân, hắn đã xen vào giữa người và thần rồi sao?
“Đi về phía bên trái đi. Vương phi ở nơi đó.”
Hắn không chút để tâm trả lời, ta vẫn nên cảm tạ, tại sao ta lại cảm thấy hắn với Sở Dạ Ly có nhiều điểm tương tự nhau thế này.
Đi đến biệt viện của Giang Tử Yên bèn nghe thấy bên trong có tiếng thét như heo bị gϊếŧ, ta thức thời trốn vào một bên rừng trúc nhỏ tự yểm hộ bản thân.
“Vương phi sắp không xong rồi! Mau gọi ngự y!”
“Này, ngươi đừng tới gần ta, toàn là nốt mẩn đỏ!”
“Ngươi mới đừng có mà tới gần ta, ngứa chết mất.”
“Cứu mạng!”
Đoán chừng đều là nha hoàn của Giang Tử Yên, theo ta quan sát thấy thì một khu vực đều đã bị ngăn cách, những tên hộ vệ đó cũng đều khϊếp đảm bắt rồi trói nha hoàn vào trong nhà. Ngự y cũng dẫn đầu xuất trận. Trò hay này, quả nhiên không nhìn lầm.
“Lão đại, nơi này còn có một đứa nha hoàn đang trốn!” Ta không hiểu sao lại bị người khác nắm lôi ra ngoài, rõ ràng ta đã che giấu rất tốt rồi mà! “Lão đại, nàng ta giống như không bị lây bệnh.”
“Khó trách muốn trốn đi. Không lây bệnh thì không được đi vào, điều đến bên Vương gia hầu hạ đi.”
Cứ như vậy, ta lại lần nữa không hiểu bị đao kề cổ đưa vào phòng của Sở Dạ Ly hầu hạ. Quả thật là một đứa nha hoàn cũng không có, dường như vận khí của ta có chút không tốt. Không bằng trèo cửa sổ chuồn ra ngoài.
Mới đi đến cửa sổ, sao ta lại có chút ngu xuẩn, hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, làm sao cửa sổ lại không có người. Ta nên làm cái gì bây giờ đây… Thôi quên nó đi. Kéo xuống một mảnh vải che mặt lại, chỉ cần nói mình bị nhiễm cảm là được.
“Vương gia… Đúng vậy, Vương phi lại bị người ta hạ độc.”
“Được rồi, ta đã biết, lui xuống đi.”
Ta bắt đầu ở trong phòng luống cuống, phải làm sao bây giờ… Hắn muốn vào trong. Đột nhiên có một ý kiến khá hay, hắc hắc, phản lại lực hút của trái đất đó nha.
“Đúng vậy Vương gia, còn có một nha hoàn không có bị nhiễm bệnh.”
“Được rồi, lui xuống.”
Kẽo kẹt, và với tiếng cửa bị đẩy ra, ta ghé vào trên xà nhà, toàn thân mình không nhịn được mà phát run. Cũng may ta trốn được đến nơi đủ tối. Nói thật ta có cảm giác sau lưng lạnh lạnh, trước kia xem qua không ít phim về ma quỷ chính là trên xà nhà sẽ có một người toàn thân đảo ngược… Rơi xuống dưới…Ôi ôi…