- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Trọng Sinh Tà Quân Cuồng Thê
- Chương 40: Một cước đoạn tử
Trọng Sinh Tà Quân Cuồng Thê
Chương 40: Một cước đoạn tử
“Ngươi gạt ta đấy hả!” Đầu bị hắn hung hăng đập một phát: “Ta đã chết thì làm sao lại còn có cảm giác đau chứ?”
Ta xoa xoa vai: “Đại ca, ngươi có lương tâm chút đi được không hả? Chính là bởi vì ta cứu ngươi mà uống thuốc độc, lại còn cắt ngón tay, tuy rằng bây giờ đã bị nhốt lại, nhưng mà cũng không nghĩ là sẽ đến mức phải chết đâu.”
“Từ từ.” Hắn nhíu mày nghĩ so với bị nhốt lại thì thà rằng tin chuyện bản thân mình đã chết còn hơn: “Chúng ta bị nhốt lại sao? Bị Sở Dạ Ly cho người nhốt lại rồi?”
Ta đứng dậy dựa vào tường trốn tránh hắn, không dám trả lời: “Nói ra không thể đánh ta, lúc ấy thật sự ta không muốn thấy những người đó đều phải chết!”
“Không phải… Ngươi tránh né cái gì! Lại đây cho ta!” Dù sao hắn cũng mới vừa phục hồi lại được như cũ, còn không đuổi kịp ta, ta bắt đầu đắc ý khinh bỉ nhìn hắn: “Êy, không bắt được, không bắt được ta.”
“Xía, phu quân thật xấu xa, dám bắt nạt người ta.” Hắn làm ra vẻ mảnh mai mà ườn người xuống, bắt đầu quỳ rạp trên mặt đất đấm vào cỏ dại khóc thút thít: “Phu quân không yêu nô gia, thế mà lại đi khi dễ nô gia.”
“Ngươi có thể dừng được rồi đấy.” Ta đi đến bên cạnh hắn: “Ngươi có cảm thấy tởm lợm hay không, vẫn còn diễn…” Lời còn chưa nói xong, hắn đã vươn tay ra, mạnh mẽ ấn ta xuống đè ở trên nền đất, hắn ta hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
Đè nặng ta, tùy ý để ta vô lực phản kháng: “Còn bắt không được ngươi sao. Cư nhiên nhân lúc thể lực ta không tốt lại dám tra tấn ta!”
“Hừ! Ngươi cho rằng chỉ bằng ngươi lại có thể đùa giỡn người khác sao! Vừa rồi thật sự ta còn cho rằng ngươi đã chết, suýt khóc!” Bị hắn bóp chặt cánh tay có chút đau, ta không khỏi nhíu mày, hắn hơi buông lỏng ra một ít, bỗng nhiên nhìn chằm chằm khuôn mặt ta không thèm nói chuyện nữa.
“Ngươi làm gì vậy? Phát ngốc luôn rồi à? Mau buông ta ra.” Hắn tiếp tục nhìn chằm chằm ta, bỗng nhiên từng chút, từng chút một tới gần.
Ta luống cuống: “Bách Lý Dật Trần, não người không cẩn thận bị úng nước hả! Mau buông ta ra ngay!”
“Xuỵt…” Hắn phát ra âm thanh, tiếp tục tới gần.
Ta bị hắn nhìn chằm chằm đến mức sắc mặt đỏ ửng lên, Bách Lý Dật Trần, ngươi đây là tự tìm đường chết: “Một cước đoạn tử tuyệt tôn đá!”
Hình ảnh dừng lại, người nào đó đã đau tới mức quỳ rạp xuống đất, cuộn tròn thân mình khóc lóc thảm thiết: “Tần Mặc…Xem như ngươi lợi hại.” Hắn nghẹn một hơi, đỏ bừng mặt phóng ánh mắt thâm độc về phía ta. Ta xoa xoa cổ tay, vặn vẹo cái cổ: “Nói đừng chọc vào ta. Đã nhắc nhở ngươi rồi.”
“Xem như ngươi lợi hại, lần sau không bao giờ chơi và ngươi như vậy nữa.” Hắn che lại chỗ đau, nghiến răng nghiến lợi.
Thời điểm khi ta đang dào dạt vẻ đắc ý, cửa lao bị mở ra, hộ vệ trực tiếp lôi chúng ta kéo đi ra ngoài, trói xích sắt lên người rồi đẩy chúng ta lên xe ngựa.
Ta không biết nghênh đón ta sẽ là cái gì, lại là ai.
“Không thể không bội phục ngươi, lá gan của ngươi rất lớn, ít nhất so với ta còn lớn hơn nhiều.”
Ta bị ném xuống xe ngựa, một đôi chân dừng lại ở trước mặt chúng ta, xem quần áo bọn họ không phải người bình thường, nhưng lại không phải là Sở Dạ Ly lại càng không phải là vị quốc sư kia. Như vậy ta đoán bọn họ chính là người muốn hạ độc Vương phi. Ta kinh ngạc mà ngẩng đầu, hắn còn không phải là cái tên thích khách kia đây sao?
Lần này đến lượt Bách Lý Dật Trần giật mình nhìn chằm chằm vào nhóm người.
“Ta cho người cứu các ngươi ra, hẳn là nên cảm tạ ta một tiếng, chứ không phải nhìn ta như vậy, có biết hay không?” Người nọ lại lần nữa đắc ý mở miệng.
Lúc này Bách Lý Dật Trần che chắn ở trước mặt ta, nhún vai, dễ dàng cởi bỏ xích sắt trên tay, ôm chầm lấy ta: “Chẳng qua ngươi cũng chỉ là một thủ hạ nho nhỏ của Thương Dục Vương, nhỏ bé, một thứ nhỏ bé tới, đều làm người khác không nhớ nổi. Muốn thu nạp chúng ta? Chi bằng để Thương Dục Vương tự mình tới đây. Còn có, tính ra ta nên cho ngươi vài lời khuyên và nhắc nhở, đừng ỷ lại vào chủ tử nhà ngươi mà tự tiện quyết định, bằng không kẻ có kết cục thảm chính là ngươi.”
Chỉ thấy người nọ bị Bách Lý Dật Trần nói tức giận đỏ bừng cả mặt, lời muốn nói đều nói không nên lời. Hắn xoay người khoa chân múa tay làm một cái thắng lợi thủ thế về phoá ta: “Đi thôi, phu quân của ta. Vừa rồi ta có chút không cẩn thận giống như làm đổ thứ độc gì đó, ai da, đến nỗi thuốc giải thì cũng phải xem tâm trạng ta rồi.”
Ta nhếch miệng cười, thiếu chút nữa đã quên mất Bách Lý Dật Trần là một kẻ điên, là một kẻ điên không thể chọc vào. Đi theo bên người hắn tức khắc cảm giác an toàn bùng lên. Khi xuống núi, một bên hắn lau đi lớp hóa trang trên mặt một bên oán giận: “Tiểu tử này chán sống rồi, Thương Dục Vương cũng thật là, thế mà lại mặc kệ người bên mình tốt xấu ra sao, nếu thật sự gây ra họa, tuyệt đối không chỉ là hai nước giao chiến đơn giản thôi đâu.”
“Hắn là ai?” Nghe khẩu khí của Bách Lý Dật Trần, người này cũng không phải đơn giản, tuy rằng không phải Thương Dục Vương của Yến quốc, nhưng thân phận cũng không thấp. “Còn có vừa rồi thật sự ngươi đã hạ độc sao?”
Hắn nhẹ nhàng cười, cười vô và đẹp, duỗi tay xoa xoa đầu ta, vỗ vỗ: “Ở trước mặt ngươi, ta thật sự không dám hạ độc. Ta sợ ngươi lại chạy về bọn họ đi cấp cứu.”
“Ừm? Có ý tứ gì?”
“Rốt cuộc là ngươi khờ thật hay là giả ngốc đấy. Tại sao ngươi lại không hề cảm giác được nguy hiểm? Tần Mặc, thế giới này rất nguy hiểm, nguy hiểm hơn rất nhiều so với sức tưởng tượng của ngươi, ngươi không phải bình dân bá tánh, ngươi đã bị cuốn vào gϊếŧ chóc nguy hiểm, vì sao về điểm này ngươi và Tiểu Vân Vân lại giống nhau đến vậy? Sớm hay muộn lòng nhân từ của các ngươi cũng sẽ trở thành nọc độc hại chết các ngươi.” Hắn có chút kích động, là đang lo lắng cho chúng ta sao?
Ta đối với người vừa rồi kia thật đúng là hiếu kỳ: “Lúc trước ta từng bị hắn ám sát, hắn còn nói hắn chính là Thương Dục Vương. Xem ra thật sự bị ngươi đoán đúng rồi, hắn đang nói dối.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Trọng Sinh Tà Quân Cuồng Thê
- Chương 40: Một cước đoạn tử