“Ta sợ quá đi à.” Hắn nói xong còn đá ta một chân, đóng cửa lại, nằm dài lên trên giường: “Đã xảy ra chuyện rồi, có người nhanh hơn một bước so với ta hạ độc với Vương phi.”
“Hả? Không phải ngươi hạ sao?” Giờ phút này bỗng dưng ta cảm thấy vô và hoảng sợ, như thế nào trừ chúng ta ra còn có người mai phục tại ngôi chùa miếu này?
Hắn liếc mắt trắng nhìn ta một cái, ta lập tức dừng phát ra âm thanh: “ Không phải ta nói với ngươi rằng ta chỉ tính hạ xuân dược thôi sao? Nhưng thời điểm khi ta chuẩn bị hạ dược thì đã có người hạ độc ở trong nồi trước. Ta đối phương diện này không tinh thông bằng Tiểu Vân Vân, cho nên cũng không thể phối ra giải dược, nếu Giang Tử Yên chịu đựng qua được một kiếp này thật sự chỉ có thể để mặc cho số phận định đoạt.”
“Ngươi là nói Giang Tử Yên có thể sẽ chết sao?” Hiện tại đến giờ phút này ta nghe thấy một mạng người sắp chết có chút không vui, thậm chí là không đành lòng: “Thật sự không thể nào cứu được sao?”
Bách Lý Dật Trần gật gật đầu, cũng có chút không đành lòng, rốt cuộc không phải hắn thật sự muốn đưa nàng vào chỗ chết: “Trừ phi Tiểu Vân Vân ở đây, tiếp theo cũng chỉ có thể là thần tiên. Hai người đều không thể, hiện tại chỉ có thể chờ mong Sở Dạ Ly có thể bắt được hung thủ buộc hắn giao ra giải dược.”
Nếu sự việc như chúng ta nghĩ đơn giản như vậy thì đã tốt rồi, trong một đám người bị hộ vệ áp giải đi có một người nhất định chính là hung thủ, nhưng khi đi xem qua đều thật thiện lương, trừ chúng ta ở đây nhờ kế “Ngốc phu nộn thê”. Bị giam giữ ở nơi nào đó trong đại điện, thờ phụng tượng Phật, hung thần ác sát chỉ nhìn thì thấy xấu hổ.
Sở Dạ Ly và quốc sư ngồi ở ghế bành phía trên, bắt đầu phát một chén nước cho từng người một, phân từng cái lại nhỏ vào bên trong một giọt máu. Nếu ta không đoán lầm thì đây chính là máu của Giang Tử Yên.
Ta ngơ ngác nhìn Bách Lý Dật Trần liếc mắt nhìn hắn một cái, nhỡ đâu nơi này không có hung thủ, chẳng lẽ mọi người đều phải uổng mạng sao? Tất cả mọi người nhìn chén máu loãng này không dám nói ra câu nào. Có người bắt đầu khóc thút thít, trên có già dưới có trẻ từ tất cả năm xưa cũ đều được cho phép khuân vác ra.
“Ta… Không uống!” Nếu là tên ngốc vậy thì dùng phương thức độc đáo của tên ngốc để mà giải quyết đi: “Nương tử, ta không muốn uống, nàng mau đuổi những người xấu đó đi đi, ta sợ lắm.” Ta ngúng nguẩy ném cái bát xuống, giống đứa trẻ con bổ nhào vào trong l*иg ngực Bách Lý Dật Trần bắt đầu làm nũng.
Một tên hộ vệ lập tức xách ta mang đi ra ngoài, bẩm báo cho Sở Dạ Ly và quốc sư đang ngồi trước mặt: “Vương gia, tên ngốc này là người duy nhất từ bên ngoài trở về, khi thuộc hạ đuổi tới thì…”
“Tên ngốc? Từ bên ngoài trở về? Ồ…Ngoan, mau bát nước này uống vào đi, bổn vương sẽ ngay lập tức thả ngươi và nương tử ngươi đi.” Giờ phút này ánh mắt Sở Dạ Ly lập loè yêu dã, ta nhìn hắn đưa bát qua mà do dự mất một hồi, mẹ nó không thể không chết rồi. Yếu ớt mà ngẩng đầu nhìn hắn: “Thật sự sẽ thả nương tử ta ra sao?”
“Sẽ.”
“Vậy thì ta uống… Đợi chút đã!” Lại lần nữa ngẩng đầu nhìn hắn: “Nếu ta uống xong, ngươi không thả thì chính là con chó con.” Bát nước vừa mới đưa tới bên miệng, Sở Dạ Ly đột nhiên nắm lấy tay của ta, nhìn về phía Bách Lý Dật Trần, tà ác cười: “Nếu tên ngốc nhà ngươi đã thấu tình đạt lý như vậy, đột nhiên ta muốn thay đổi chủ ý, chi bằng để nương tử ngươi uống thay đi.”
Rõ ràng sắc mặt Bách Lý Dật Trần thay đổi, đúng vậy, vừa rồi hắn đã nói qua độc này chỉ có Bách Lý Dật Vân ở đây mới có thể giải được, nhưng chúng ta là tự ý trốn đến nơi này! Bách Lý Dật Vân à, ngươi bắt được sóng điện não cầu cứu của chúng ta không?
Chỉ thấy Bách Lý Dật Trần tựa như được uống thuốc an thần, không chút hoang mang đứng dậy, đối với Phật Tổ cười điên cuồng: “Trời xanh ơi, chẳng lẽ thật sự là trời đố kị hồng nhan, muốn cho ta chết sớm hay sao? Không phải nói là thần nữ à? Ôi…Không phải nói thần nữ có thể phổ độ Đại Chu quốc của ta sao, tại sao nàng lại có thể trúng độc, lại còn vì nàng bị trúng độc mà muốn giáng tai họa xuống bá tánh vô tội chúng ta!” Bách Lý Dật Trần nói xong ngửa đầu uống cạn bát nước, giơ hai tay ra chứng minh bản thân mình đã uống sạch không còn một giọt dư thừa nào, hắn ta điên rồi! Ta lập tức đoạt lấy cái bát trong tay Sở Dạ Ly, cũng ngửa đầu mà uống cạn: “Uống xong rồi! Muốn chết và chết.” Ta thu lại lớp ngụy trang, đi đến bên người hắn, nhẹ giọng nói thầm: “Ngươi điên rồi sao? Nếu ngươi mà chết như thế, sao ta có thể đòi lại công đạo cho đại ca ngươi được chứ?”
Bách Lý Dật Trần nhìn ta cười khổ, không hiểu hắn còn cười cái gì. Rất rõ ràng, mục tiêu kế tiếp của Sở Dạ Ly là những người khác đang có mặt ở đây: “Các ngươi còn nhìn cái gì, đều bắt chúng uống hết cho ta!” Hộ vệ bắt đầu hành động, đao kiếm đeo bên hông cũng đang sầm sầm phát ra âm thanh va chạm. Trông những người vô tội phía dưới kia, tính đến chuyện cho dù hung thủ có mang theo giải dược thì chỉ sợ cũng không giúp đủ tất cả chúng ta giải độc. Căn bản Sở Dạ Ly làm như vậy chính là đuổi và gϊếŧ tận, lạm sát kẻ vô tội!
Nhìn về phía quốc sư, bên tai thế nhưng lại vang lên lời hắn đã nói, căn bản Sở Dạ Ly không đáng để ta cứu, càng không đáng để ta phải bảo vệ. Chẳng lẽ, chính là nói cái này sao? Bỗng dưng quên mất hắn cũng là vương của một thành, sự khát máu và gϊếŧ chóc ẩn chứa trong cơ thể chung quy kiểu gì cũng sẽ bùng nổ.
“Vương gia…Ngài mang theo ngự y tùy thân, ngàn năm linh chi, vạn năm nhân sâm còn có thể ổn định cơ thể, trong một lúc Vương phi cũng sẽ không chết được, vậy còn chúng ta thì sao? Bây giờ chỉ sợ tìm được thuốc giải rồi, những bá tánh vô tội chúng ta lại nên đi nơi nào? Trở thành một mảnh âm hồn xung quanh miếu thờ vĩnh viễn không thể nào tiêu tan đi sao?” Ta buông Bách Lý Dật Trần trong lòng ngực ra, sắc mặt của hắn tựa hồ đã không còn tốt nữa. “Người muốn gϊếŧ Vương phi đương nhiên là hắn đã hạ quyết tâm định chắc sẽ chết, sao hắn có thể dễ dàng giao ra thuốc giải như vậy được? Nếu ta là tên sát thủ kia, thà rằng và Vương phi đồng quy vu tận!”