Bách Lý Dật Trần ánh mắt hung ác làm ta thức thời câm miệng, vốn dĩ cho rằng chỉ cần thả một ít côn trùng con rắn nhỏ gì đó ném ở trong ổ chăn của nàng hoặc là đồ ăn, không nghĩ tới trò đùa dai của hắn quả thực chính là muốn phạm tội.
Chúng ta ngụy trang thành hai vị công tử bình thường tiến vào chùa chiền ở trong sương phòng, không ngoài dự liệu của kẻ điên, buổi trưa tiếp cận được kha khá người Ly Vương phủ cũng lục tục tiến vào an phận trong sương phòng. Cách biệt viện của chúng ta chỉ là một bức tường ngăn cách.
“Ngươi có phải đều đã tính xong hết rồi.” Ta khinh thường mà nhìn hắn, lôi kéo ta leo núi hết nửa ngày ta mới biết được là phía dưới kiệu phu có thể khiêng kiệu đi lên, biết sớm hơn đã không cần mệt thành chó như thế này. “Ngươi có phải biết quốc sư cũng tới đúng vậy không?”
“Đúng thế, Vương gia phi tử tới trong miếu lễ tạ thần, lại là lấy danh nghĩa của thần nữa, quốc sư có thể không tới sao? Có điều, quốc sư mắt mù nhưng tâm không mù, hắn sao có thể không phát hiện ra Giang Tử Yên là giả được?” Bách Lý Dật Trần chống cằm dưới vô lực đi tới đi lui, thi thoảng ngẩng đầu ngẫm nghĩ, lại vừa nảy ra một ý nghĩ: “Ta biết rồi, trừ phi hắn đối với ngươi cũng có ý đồ khác.”
“Bách Lý Dật Trần.” Ta thật sự hết cách với hắn: “Ngươi cả ngày một lòng một dạ suy đoán suy nghĩ của người khác ngươi có cảm thấy mệt hay không vậy? Có lẽ quốc sư chắc gì đã phải là một người mù bình thường chứ? Còn có, quốc sư có ý đồ gì với ta? Ngươi chạy nhanh đi hạ dược của ngươi, xong việc chúng ta mau chóng đi.”
Hắn trước khi đi luôn cứ dặn dò ta mãi một điều: “Nhớ kỹ, nếu như bị người khác hoài nghi thân phận của ngươi vậy thì phải ngay lập tức giả ngu, lời gì cũng đừng nên nói là tốt nhất.”
Bách Lý Dật Trần nếu ngươi cảm thấy không yên tâm như vậy thì ta dứt khoát đừng mang theo ta làm gì. “Đi, mau đi nhanh đi. Chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.” Một tay đẩy hắn đi ra ngoài: “Hiện tại ta bắt đầu chính là ngốc tử, ngươi mau đi nhanh lên.” Nghĩ thầm ta không giả ngốc tử cũng thực xin lỗi chính mình, lỡ như sự tình bại lộ, ta cũng phải phủi sạch quan hệ.
Bách Lý kẻ điên chính là kẻ điên, quay người lại đã không thấy tăm hơi bóng dáng của hắn đâu nữa, cũng không biết đã ngụy trang thành ai. Muốn nói hắn không phải thiếu nợ gì thì sự thật cũng không ai tin cho được.
“Vị thí chủ này, huynh trưởng ngài để bần tăng cực kỳ chiếu cố người, xin hãy đi theo ta đến đây.” Một vị hòa thượng chậm rì rì kéo dài giọng và ta nói chuyện với nhau, hiển nhiên Bách Lý kẻ điên nói với hắn ta là tên ngốc, đến chậm rãi và ta nói chuyện. “Vị thí chủ này, ngài nghe hiểu được ta đang nói cái gì không?”
“Ừ, ờ. Nghe hiểu được.” Ta có phải nên làm bộ chảy nước dãi sau đó trên đầu mang đóa hoa ngây ngốc đi theo hắn phía sau mới có thể biểu hiện ra thân phận của ta hay không? “Kỳ thật, ngươi có thể nói chuyện mau một chút, ta là ngốc, nhưng không phải điếc.”
Tiểu hòa thượng thành thật sờ sờ đầu cảm thấy ta nói rất có đạo lý: “Cũng đúng, nói vậy thí chủ cũng đã đói bụng rồi, đi theo ta.”
“Ồ được được, ta thích nhất là ăn cơm chay.” Ta hoan hô nhảy dựng lên, hầy, thật sự mất mặt quá đi, một phen hóa trang thành đứa trẻ nhỏ tuổi… Cũng may tiểu hòa thượng không cảm thấy kỳ quái điểm nào. Quả nhiên hòa thượng đều là người thiện lương, chúng sinh bình đẳng.
Tên ngốc… Bỗng nhiên nhớ tới Dương Quá không phải cũng thích nhất giả thành tên ngốc sao? Hôm nay ta cũng làm bất cứ giá nào. Tiểu hòa thượng rất có kiên nhẫn giảng giải cho ta mỗi một ngõ ngách đi ngang qua cung điện, thứ gì có thể chạm vào, thứ gì không thể chạm vào. Còn nói hôm nay bởi vì người của Ly Vương phủ tới lễ tạ thần, cho nên chúng ta muốn ăn được cơm của nơi này phải đi có chút xa. Ta cảm thấy cũng có đạo lý, có khả năng ta ngốc thật sự.
“Tiểu sư phụ, có phải đi quá xa một chút rồi không? Người ta đói lắm rồi.”
“Tới rồi, nhanh thôi, phía trước dưới chân núi có đình hóng gió, ta đều đã chuẩn bị đồ ăn tốt nhất cho thí chủ.”
Ta dừng bước chân lại, giữ chặt quần áo hắn, tiểu hòa thượng ngươi cho rằng ta rất khờ phải không, ăn một bữa cơm trèo đèo lội suối rồi ngồi đình hóng gió ăn? “Không đi, người ta hơi sợ. Ta phải đi về tìm ca ca.” Trời ạ, vả vào miệng chính mình hai cái, thật là ghê tởm.
Tiểu hòa thượng cúi đầu xem thường: “Tại sao quốc sư nhất định phải để ta mang người này đến, nếu không mang đến được ta nên làm cái gì bây giờ? Thật là khó dỗ.” Hắn ngẩng đầu nước mắt lưng tròng nhìn ta: “Thí chủ, ngài vẫn nên qua đó ăn cơm đi. Ta còn phải đi về làm bài tập, nếu chậm trễ lại bị sư phụ phạt quỳ.” Tiểu hòa thượng bỏ ta lại nhanh chân chạy biến, nếu ta không nghe lầm thì vừa rồi hắn có nói thầm hai chữ quốc sư thì phải.
Nhìn về phía bóng dáng màu xanh nhạt tung bay theo chiều gió và dưới đình hóng gió là một bàn thức ăn thịnh soạn. Sờ sờ bụng bẹp đã sớm đói, giữ được rừng xanh còn đó sợ gì không có củi đốt, ăn là quan trọng nhất. Lớn mật mà đi về phía đình hóng gió, quốc sư không phải là một người mù sao, ta sợ cái gì chứ?
Đi từng bước một tới gần đình hóng gió, thuận tay hái xuống trên cây một đóa hoa đào cài lên trên đầu, giả trang tên ngốc rốt cuộc cũng tốt lắm. Hiện tại vẫn nên tin tưởng lời nói của Bách Lý Dật Trần chính là mấu chốt, có lẽ hắn nói không sai, quốc sư mắt mù nhưng tâm không mù, định là đã biết trước được cái gì rồi.
Mặt nạ khổng lồ tựa như mọc lên ở trên đầu hắn, vĩnh viễn cũng là không thấy được cặp mắt kia. Ta yếu ớt nhìn một bàn đầy đồ ăn hỏi: “Ta có thể ăn không?”
Hắn gật gật đầu, giơ tay chỉ vào vị trí ý bảo ta ngồi xuống. “Ăn đi, còn rất nhiều.”
Ta không phát ra tiếng, duỗi tay nắm lên trên bàn miếng bánh bao cho vào trong miệng, cầu Oscar ban phát giải thưởng ảnh hậu cho ta đi. “Khụ khụ.” Bị mắc nghẹn rồi.