Lúc này đây ta và Bách Lý Dật Trần chuồn êm đi ra khỏi Cốc, chờ cho đến khi đại ca hắn phát hiện đuổi theo chúng ta thì cũng đã là chuyện của một ngày sau đó.
Tính đến nay ngày thành hôn của bọn họ cũng đã qua được hai hôm, cũng không biết Sở Dạ Ly đã trải qua thế nào. Người đó đến cuối và có phải Minh Vương mà ta muốn tìm kiếm hay không?
“Ngươi có tâm sự gì sao? Ta nhận ra việc ngươi cứu Sở Dạ Ly không phải đơn giản như vậy. Có lẽ là bởi vì hắn trưởng thành giống người nào đó.” Bách Lý Dật Trần dựa vào rào chắn từ tửu lầu chỗ cao đi xuống dưới xem, cả thành vẫn còn đắm chìm trong không khí vui mừng như cũ, dù sao cũng là đại hôn của Ly Vương. “Tại sao không muốn làm vị trí Vương phi này?”
“Không có hứng thú.” Ta nghe tiếng rượu đang đun, quơ quơ: “Ngươi so với huynh ngươi thú vị hơn nhiều, hắn chỉ biết uống trà, luôn là trà đắng như vậy.”
“Còn có một chút chính là ta so với hắn thông minh hơn khá nhiều. Ngươi cho rằng như vậy là có thể nói lái sang chuyện khác?” Hắn cười ngồi vào bên cạnh ta, trong miệng tỏa ra mùi rượu thật dễ ngửi: “Biết không, ngươi đã khiến cho ta phải chú ý. Làm ta không có lúc nào là không muốn nhìn thấu được ngươi.”
“Ngươi có bệnh, điều trị đi. Thật sự, ngươi thế này gọi là càng không có được càng phải biết rõ ràng, đó là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Còn tiếp tục như vậy bệnh sẽ trở nên nguy kịch.” Ta thuận tay khai sáng trí não cho hắn, Bách Lý Dật Trần xem ra đã tiếp cận được tương đối với cả người hiện đại và người cổ đại, và hắn ở chung quả thật tự do thú vị hơn rất nhiều.
Hắn nâng nửa cái đầu, lại lần nữa nhìn xuống dưới lầu, trong mắt có chút ưu sầu nhàn nhạt, không nghĩ tới hắn cũng một mặt đa sầu đa cảm thế này: “Lúc trước, Giang Tử Yên không phải là người như vậy. Nhưng sau này nàng lại thay đổi, cũng có thể nàng ấy vốn dĩ ngay từ đầu đã chính là một người như thế, chỉ là trước kia ta không nhìn thấu. Cứ để nàng hết lần này đến lần khác lợi dụng Tiểu Vân Vân. Nếu không phải bị hắn ngăn cản, ta thật sự rất muốn nữ nhân này giải phẫu, nhìn xem tim của nàng ta thực chất có màu sắc thế nào.”
Ánh mắt hung ác hạ xuống che giấu suy nghĩ phải bảo vệ đại ca trong lòng, một màn này tại sao ta lại cảm thấy má phấn đỏ ửng phồng phồng trông thật đáng yêu. Trời ạ, ta cũng là mắc hai loại bệnh quá sâu rồi.
Hắn thu hồi vẻ khinh thường trên mặt: “Nếu để quốc sư biết, nữ nhân này không phải thần nữ, không biết sẽ có chuyện như thế nào đâu.”
“Này, nói tốt sẽ không gây ra chuyện đấy.” Ta giữ chặt Bách Lý Dật Trần, dù như vậy nhưng hắn vẫn thật là khủng bố: “Tuy rằng ta biết bản thân khuyên không nổi ngươi, cũng không tư cách khuyên ngươi, nhưng làm ơn ngươi không cần phải cả ta kéo xuống nước.”
“Ồ, nói như vậy, ngươi thật đúng là rất giống ta. Chỉ cần không ngươi kéo xuống nước, thì ta có thể tuỳ tiện làm loạn thế nào cũng được?”
Ta nhún nhún vai: “Đúng vậy, vốn dĩ ta còn rất đồng tình với nữ nhân này. Nhưng không nghĩ tới nàng lại chỉ lợi dụng Bách Lý đại phu để đạt được mục đích của nàng. Ta càng hiếu kỳ ngươi sẽ tra tấn nàng thế nào.”
“Chậc.” Hắn xoay người đột nhiên kề sát vào người ta, ánh mắt mê ly nhìn chằm chằm chóp mũi ta rồi chậm rãi hướng về phía trước: “Thật không ngờ, nữ nhân ngươi… Xem ra ta thực sự phải tới nghiên cứu ngươi thật tốt một chút mới được.” Bàn tay không an phận chợt ôm sau eo ta, miệng tiến đến bên tai ta, giọng nói tràn ngập từ tính: “Đừng quay đầu lại, dựa vào vai ta giả vờ say, chúng ta bị người khác theo dõi.”
“Hử?” Vừa định động người, đầu bị hắn nhanh chóng ấn trên vai, khẩu khí mệnh lệnh: “Bảo ngươi giả say có nghe thấy không hả. Xem ra Ly Vương đã dự đoán trước được ngươi sẽ quay trở lại. Người nọ không chừng cho rằng ta là Tiểu Vân Vân.”
“A…Xem ra phải chơi vui rồi đây.” Ta nghe hắn nói vùi đầu trong l*иg ngực hắn bắt đầu giả say.
Đi theo Bách Lý Dật Trần trở lại sương phòng, hắn trầm ngâm nhìn khuôn mặt ta cân nhắc thật lâu. “Không được, ngươi bộ dạng này đi ra ngoài quá dễ dàng bị người khác phát hiện, chi bằng để ta giúp ngươi dịch dung một chút?” Hình như lời đề nghị chính xác là để che giấu một trò đùa dai của hắn.
“Ngươi rốt cuộc muốn ta dịch dung thành bộ dáng gì, ít nhất phải để ta soi gương một chút.”
“Yên tâm đi, tuyệt đối làm người khác phát hiện ra được ngươi!” Hắn thần thần bí bí cười xấu xa, ở trên mặt ta không biết lau cái gì mà một đống lớn đồ vật kỳ quái, ngàn vạn lần đừng dịch dung ta khó coi đến cực điểm. “Đại công cáo thành. Quả thực chính là tuyệt tác. Hiện tại nên đến lượt ta.”
Bách Lý Dật Trần soi gương bắt đầu giống mô giống dạng cẩn thận đắp lên, ta trộm từ phía sau ngắm nhìn một chút, tên điên này đã làm gì với ta! Quả thực không thể tin được mà sờ lên mặt chính mình, cư nhiên ta dịch dung thành bộ dáng của hắn! Hơn nữa còn không hề có chút sơ hở nào. Tên điên này xem ra cũng khéo tay không thua gì Bách Lý Dật Vân!
Giờ phút này tâm tình của ta đã nổi sóng gió mãnh liệt. Không phải nói dịch dung thành ngoại hình của hắn không đẹp, mà quả thực là… Ngầu quá đi mất thôi! “Bách Lý Dật Trần! Quá đỉnh! Chiêu này của ngươi thật sự quá trâu bò. Biết không, nếu ngươi là người ở thời đại của ta, quả thực sẽ trở nên vô và nổi tiếng. Nếu sản phẩm đắp lên mặt của ngươi mang trên đường bán, wow, trên thế giới này tuyệt đối sẽ không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết dịch dung. Ngay cả tên quảng cáo cũng đã nghĩ xong giúp ngươi rồi.” Ngẫm lại điều đó sẽ khiến ta phát điên, đối với điệu cười điên cuồng của ta hắn nuốt một ngụm nước miếng, trong tay cầm cái chai không tự giác mà run rẩy, hiển nhiên bị trạng thái điên cuồng của ta làm đảo lộn thế giới quan. “Thật là ngẫm lại đều cảm thấy sắp tớithăng quan phát tài. Ha ha.”