Chương 30: Bị người khác ghim rồi(1)

“Còn nhớ lúc ta mới vừa tỉnh lại ngươi cũng có trò đùa dai giống vậy làm ta sợ. Còn nói ta chỉ còn hai cái lỗ thủng, lúc ấy thật sự bị ngươi doạ sợ tới mức chết khϊếp.” Ta một quyền không đau không ngứa nện lên vai hắn: “Còn nói gặp được ngươi là phúc khí của ta.”

Tay bị hắn nhẹ nhàng nắm lấy, mặt hắn lộ vẻ ửng hồng kỳ quái, chậm rãi mở miệng: “Bây giờ ta muốn thu hồi lại câu nói kia. Gặp được ngươi, mới là phúc khí của ta.”

Ta xấu hổ mà thu tay lại, Bách Lý Dật Vân làm sao vậy, từ sau khi trở về vẫn luôn quái quái. “Ách…Không còn sớm nữa, ta trở về ngủ đây.”

“Được…”

Gió không biết khi nào lại nổi lên, phân biệt không rõ lòng ta có phải đã bị gió thổi cho trở nên rối loạn. Ngày ấy ở Ly Vương phủ lời nói của hắn đối với ta rốt cuộc có mấy phần thật giả! Thôi bỏ đi, nhất định là ta nghĩ nhiều rồi.

Đêm từ từ trôi qua, vì sao ta lại cảm thấy khô nóng như vậy, khó chịu như vậy. Ngực càng giống như là bị hàng vạn con kiến gặm cắn.

Sở Dạ Ly uống say không còn biết gì đi vào hỉ phòng tràn đầy sắc đỏ, chạm vào chén rượu trên bàn, say khướt đi tới gần tân nương đang ngồi cúi đầu xấu hổ. Vén lên đầu mành rũ của nàng, hắn lập tức quăng vỡ bầu rượu cầm trong tay: “Ngươi không phải…Không phải…Người ta muốn cưới không phải ngươi. Căn bản là không phải ngươi!”

“Tần Mặc, ta cũng muốn làm cho ngươi phải nếm thử một lần mùi vị bị vứt bỏ. Ta sẽ tự tay tiêu diệt người ngươi phải bảo vệ, Sở Dạ Ly.”

Hình ảnh lại đột nhiên chuyển tới Minh Vương, một bộ áo dài đen như cũ kia, tóc bạc mềm mại rối tung rủ xuống ở phía sau người. Và người mặc hỉ phục đỏ tươi là Sở Dạ Ly hình thành sự đối lập tương phản.

“Phù!” Thở hổn hển tỉnh lại, vuốt cái trán đẫm mồ hôi, trong lòng kinh hoàng không ngừng, giấc mơ thế này đến tột và là có ý tứ gì. Nhìn phía chân trời đã chuyển thành trắng bệch, thế này dự cảm giống như sắp có điềm xấu, chẳng lẽ ta thật sự nhận sai người rồi?

Linh Nhi bưng nước tới gõ cửa, ta có chút thất thần nhìn vào gương đến phát ngốc, trong gương một đầu tóc đỏ của ta đã biến mất. Khôi phục về lại trạng thái ban đầu. Duy nhất không biến mất đó chính là hình xăm Phượng Hoàng trên cánh tay.

“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Linh nhi nhìn thấy bộ dáng ta cũng không có ngạc nhiên lắm, có lẽ vì đã và ta ở bên nhau lâu ngày rồi.

“Không có gì, nằm mơ thấy ác mộng.”

Hai người trong mộng tương tự nhau như thế, rồi lại khác biệt như thế. Chẳng lẽ ta thật sự nhận sai người rồi? Cũng đúng, Minh Vương sao có thể… Xem ra trò chơi của hắn bây giờ mới bắt đầu. Hắn đến lúc nào muốn cái gì thì mới xuất hiện. Loại này chính là cảm giác bị chờ tra tấn, chẳng lẽ ta có khuynh hướng thích bị ngược?

“Không được! Ta không thể ngồi chờ chết như vậy.”

“Vâng?” Linh Nhi bị lời nói đột nhiên của ta làm cho không thể hiểu được.

Nhưng hiện tại ta có thể khẳng định được rằng Minh Vương và Sở Dạ Ly nhất định thoát không được có quan hệ.

“Bách Lý Dật Vân, ngươi cả ngày không biết ngày đêm mà ở mãi trong sơn cốc, ngươi không thấy buồn à?” Ta ngồi cao cao ở trên bàn thuốc chân bắt chéo, nói đùa: “Chẳng trách tiểu thư Giang gia chướng mắt ngươi.”

“Ây, ta nói, những thứ này của ngươi đều là thuốc gì vậy, lên đâu để hái?”

“Tên ngốc Bách Lý, ngươi nói một câu được không. Đang nghiên cứu cái gì mà nhập tâm như vậy?” Ta không kiên nhẫn nổi mà đẩy hắn một cái, hắn mới hoàn hồn, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về phía ta, đáp lại một câu: “Ngươi tìm ta?”

Có trời mới biết vừa rồi ta giống một đứa ngu ngốc lầm bà lầm bầm hết nửa ngày. “Ta quyết định từ nay về sau sẽ gọi ngươi là Bách Lý ngốc tử. Còn đệ đệ ngươi sẽ là Bách Lý kẻ điên.”

“Ha ha, trong Cốc có hai người các ngươi, ta cũng không cảm thấy buồn.”

“Hả? Ngươi nghe thấy câu vừa nãy ta hỏi ngươi rồi?” Hắn đầu óc là chậm mất nửa nhịp đi. Thế nhưng ở hồi ức ta vừa rồi thì thầm nói chút gì đó với hắn. Nói vậy cũng là giống ta và nhau thất thần: “Muốn đi xem bọn họ sao?”

“Xem ai?” Hắn lại đang và ta giả ngốc, mà thôi bỏ đi, không thể trông cậy vào tên ngốc sẽ không rời khỏi Vạn Dược Cốc nửa bước này, thế nhưng thật ra có thể lại làm ta nhớ tới khuôn mặt một người khác. Ngẫm lại đều sẽ thấy vui vẻ.

Bách Lý Dật Trần quả nhiên cũng không chịu ngồi yên một chỗ, biết rõ trong cốc có chuyện phiền muộn, lại vẫn là gấp gáp trở về và đại ca của mình, tuy rằng ngoài mặt không nói. “Bách Lý Dật Vân, ngươi không thể từ trên cây xuống dưới đây sao? Đứng ở trên cây chơi vui lắm à?”

“Ta nói này nữ nhân tóc đỏ… Ài? Thật đúng là bệnh lạ.” Hắn nhẹ nhàng từ trên cây rơi xuống, thuận tay hướng tới búi tóc của ta cắm lên một cành hoa, ta cũng lười nói thêm cái gì: “Tần Mặc, ngươi tới tìm ta chẳng lẽ là muốn và ta ra ngoài dạo chơi? Để ta đoán xem, ngươi muốn đi đâu nào… Ly Vương phủ.” Hắn im lặng, quan sát biểu cảm của ta: “Ha ha, xem ra là bị ta đoán trúng rồi.”

Tiểu tử này nếu đến thời hiện đại tuyệt đối có thể ghi danh vào ngành tâm lý học. Kiểu nhìn thấu tâm tư người khác quá sắc bén thế này.

Bách Lý Dật Trần nói nhỏ vào lỗ tai ta: “Này, không bằng chúng ta đi chơi một chút với Giang Tử Yên đi. Thật sự thay Tiểu Vân Vân của ta nuốt không trôi cục tức này.”

“Ngươi xưng hô với đại ca ngươi như vậy, hắn có biết không?” Ta vỗ vỗ da gà trên người, đối với tên gia hỏa Dật Trần này lại lần nữa muốn thay đổi.

Hắn vẫn thờ ơ nhún nhún vai, híp mắt nhìn ta: “Vấn đề là ngươi không phải cũng rất muốn đi nhìn xem sao? Y hệt ta hôm qua khi quan sát ngươi, ngươi giống như là kiểu nữ tử xúc động nhưng không thông qua đại não, nắm chắc một nhịp nhiệt huyết bèn cho rằng có thể thay đổi được cả thế giới, nhất định rất muốn gặp Giang Tử Yên một lần xem nàng ta là người như thế nào nhỉ?”

“Ngươi cho rằng ngươi thật sự hiểu con người ta đến vậy sao? Có điều cái này lại bị ngươi nói đúng.” Không cam lòng yếu thế là một cái đặc điểm khác của ta.