“Đáng ghét.” Đang chuẩn bị lấy đi mặt nạ của ta, Bách Lý Dật Trần hậm hực thu tay lại, ánh mắt hiện ra cảm giác ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, xoay người đối với Bách Lý Dật Vân bắt đầu hờn dỗi: “Ai da, đừng đối xử hung dữ với người ta, sợ quá đi à.”
Phùng Xuân cẩn thận mà thò ra nửa cái đầu, sau đó lấy tốc độ mờ mịt lại lần nữa trở lại xe ngựa, còn cố ý nói thầm: “Trời sát sao hắn lại xuất hiện rồi.”
Ta tò mò nhặt lên mũi tên trên mặt đất, mũi tên quả nhiên là chế từ ngọn nến mà thành. Xem ra lúc trước căm giận mà không muốn đề cập đến người thân chính là vị này, người có đam mê chỉnh Bách Lý Dật Vân. Nói như vậy thì Vạn Dược Cốc cũng không có bị thiêu hủy đâu.
“Đại ca, lá gan huynh thật đúng là nhỏ, chẳng lẽ thật sự có người đang đuổi gϊếŧ các ngươi?”
Bách Lý Dật Vân căn bản là không muốn để mắt tới hắn, có chút không kiên nhẫn hỏi hắn: “Tại sao ngươi lại ở chỗ này.”
“Đau lòng cho huynh đó, nghe nói hôm nay Giang Tử Yên thành hôn, cho rằng huynh sẽ nghĩ quẩn trong lòng, nên là cố ý gấp gáp trở về thay huynh nhặt xác. Haiz, thất vọng quá.” Bách Lý Dật Trần ra vẻ suy sụp nhảy lên trên xe, một phen ôm vai ta: “Thế nhưng đúng là kim ốc tàng kiều, ta muốn nhìn là mỹ nhân như thế nào lại có thể so bì được qua Giang Tử Yên.”
Mặt nạ bị lấy mất trong nháy mắt, ta đυ.ng phải tay hắn, lập tức vết bầm ở trên tay hắn bắt đầu lan tràn, hắn thế mà lại có thể nhịn xuống cơn đau đớn dần dần buông ta ra, một tiếng cười lạnh, híp mắt đánh giá, thật lâu mới mở miệng: “Có chút thú vị.”
Bách Lý Dật Vân tựa như thở dài nhẹ tiếp tục đi tới Vạn Dược Cốc.
Thực rõ ràng ta và Bách Lý Dật Trần hai người như đang giằng co.
Quả nhiên Vạn Dược Cốc không hề bị thiêu hủy, ta cũng không biết tên gia hỏa Bách Lý Dật Trần đã sử dụng những thủ đoạn gì, xem ra không thể coi khinh tên gia hỏa này.
Từ lúc trở về tới giờ phút này, Phùng Xuân giống như điên liên tục giới thiệu tất cả về Vạn Dược Cốc cho Linh Nhi, hai đứa nhỏ nói chuyện vô và vui vẻ, chỉ hận là đã gặp nhau quá muộn.
“Ngươi bị bệnh này là và Ly Vương của Chu quốc giống nhau sao?” Bách Lý Dật Trần không có nửa điểm che giấu cứ thế đi thẳng vào vấn đề hỏi, trong mắt dư vị đùa giỡn càng thêm đậm. “Mà các ngươi lại mới từ trong Ly Vương phủ ra tới đây, hắn lại sợ bị người khác gϊếŧ hại vậy sao…Chậc chậc, xem ra ta đã biết được chân tướng ghê gớm gì đó rồi.”
“Ngươi lập tức sẽ được biết thôi, chân tướng không phải giống như ngươi tưởng tượng đơn giản vậy đâu.” Ta bắt lấy tay hắn, nhẹ nhàng vỗ một vỗ, miệng vết thương chỉ còn lại vết bầm nhàn nhạt: “Hiện tại đã biết rồi sao?”
“Ừ. Đã biết.” Hắn nhìn chằm chằm tay mình như đang suy nghĩ điều gì đó: “Ngươi sợ không nhận ra ta và đại ca cho nên mới để lại một cái ký hiệu.”
Hai tay ta đang run rẩy… Vốn dĩ muốn phô bày một chút công năng trâu bò của chính mình, không nghĩ tới tiểu tâm tư những điểm này đều bị hắn nhìn thấu. Ta thấy hắn căn bản chính là kẻ điên thông minh, Bách Lý Dật Vân nói thiểu năng rốt cuộc là ở chỗ nào vậy!
“Hiện tại giờ phút này nhất định ngươi đang suy nghĩ xem ta có nơi nào là thiểu năng không.” Lại bình tĩnh dị thường mà nhìn ta.
“Bách Lý Dật Trần!” Giọng nói Bách Lý Dật Vân ở phía sau vang lên, dùng mười phần đề-xi-ben. “Không cho ngươi tới gần nàng, chẳng lẽ không nghe thấy sao?”
“Ui! Ta lóe!” Bách Lý Dật Trần nhẹ nhàng hướng hắn đánh tới cái cốc rồi đoạt mất, vui vẻ rời đi, nhìn ta giương môi cười: “Xem ra rốt cuộc sự xuất hiện của nữ nhân ngươi so với Giang Tử Yên càng làm cho hắn phải để bụng, đại ca, huynh cần phải xem trọng nàng đấy.”
Ta bất lực vỗ trán, lại đυ.ng tới một người không khiến ta bớt lo lắng. Chuyện của hai người các ngươi đừng có liên lụy đến ta được không vậy?
“A!” Chiếc chăn bông không may đập trúng đầu, ta phẫn nộ đứng dậy: “Không chơi và các ngươi nữa!”
“Đại ca, tiểu mỹ nhân tức giận rồi. Cũng may không phải ta đập.”
“Mặc Nhi ngươi không sao chứ…”
Linh Nhi luộc trứng gà cho ta đắp trán, oán giận nói: “Bách Lý đại phu xuống tay thật đúng là nặng.”
“Kỳ thật vẫn còn khá ổn. Nhưng cho đến hiện tại ta với chiếc phích đã cắm chính là giống nhau.” Bản thân ta cũng không thể hiểu rõ mình vì sao lại có loại sức mạnh cổ này, tại sao ta lại tới chậm hơn so với Sở Dạ Ly nhiều năm như vậy, nếu thật đúng là và nhau rơi xuống, như vậy trong mấy năm đó ta đã đi đến nơi nào? Không khỏi lẩm bẩm: “Nếu mà tìm được người kia thì tốt rồi.”
“Ai?” Linh Nhi nghe không rõ liền hỏi.
Ta lắc đầu, cười khổ: “Một người mà chính ta cũng không biết là ai. Thời điểm khi ta rơi xuống, nhìn thấy một người, nếu tìm được hắn, ta nghĩ ta hẳn là có thể trở lại nơi ta đã đi.”
“Tiểu thư muốn rời khỏi nơi này sao?” Linh Nhi có chút bất an: “Tiểu thư có phải không cần Linh Nhi nữa không .”
“Linh Nhi, ta cần nơi đó… Ngươi khả năng tạm thời vẫn chưa đi được.” Nha đầu ngốc, nơi ta muốn đi chính là địa phủ.
Bách Lý Dật Vân bưng trà đi tới, và ta ngồi xuống thưởng thức bóng đêm, ta cầm lấy chén trà bắt đầu cười lạnh: “Bọn họ hiện tại hẳn là đã động phòng hoa chúc rồi nhỉ.” Ta đây là đang làm cái gì vậy, tại sao lòng lại muốn đau. “Mấy ngày này ở chung và hắn giống như một giấc mộng vậy, rất đẹp, nhưng cũng tỉnh thật nhanh.”
“Mặc Nhi cô nương, về sau nàng còn có tính toán gì không?” Bách Lý Dật Vân bình tĩnh hỏi, Linh Nhi liếc mắt nhìn chúng ta một cái rồi cũng thức thời mà lui ra ngoài.