“Tiểu thư, chúng ta trở về đi. Ngày mai Vương gia và Giang tiểu thư thành hôn rồi. Người thế này không phải thấy cảnh thương tình sao?” Linh Nhi đỡ ta, còn đang thay ta bất bình, chỉ có mình ta mới biết cái chức Vương phi này chính mình cũng không ham muốn. Chỉ là ta không rõ lắm, hiện giờ hắn không phải là đang cưới một nữ tử bản thân không yêu cũng không tiếc sao. “Rõ ràng chính là tiểu thư cứu Vương gia, làm mình hiện tại thành bộ dáng này! Tại sao chứ…?” Linh Nhi nhịn không được bắt đầu nước mắt lưng tròng.
“Ta không yêu Vương gia, càng không muốn ngồi cái vị trí Vương phi này. Nhưng hắn hết bệnh rồi thì đây là sự thật. Cho nên bắt buộc phải cưới một nữ tử khác để che lấp tội khi quân của ta.”
“Tiểu thư người chẳng phải cũng có thể đảm đương vị trí Vương phi sao? Vì cái gì…” Linh Nhi tựa hồ không rõ.
Ta bất đắc dĩ cười: “Bởi vì ta khao khát được tự do. Cuộc sống vương phủ căn bản không thích hợp với ta. Ly Vương chắc là đã sớm biết tới điểm này, cho nên mới tình nguyện nhìn như đối với ta là vứt bỏ, nhưng thực chất là để cho ta một con đường sống.”
“Vậy vì sao ở trước mặt Bách Lý đại phu tiểu thư làm bộ… Đối với Vương gia rất hận?”
“Nếu không làm bộ hận, sao có thể để hắn thấy Giang Tử Yên thành hôn.” Ta cười khẽ, mang theo một tia tà mị: “Linh Nhi, muội chẳng lẽ không hiếu kỳ sắp sửa gả cho Vương gia sẽ là một nữ tử như thế nào sao?”
Giang Tử Yên này, ta tuy rằng không tiếc danh hiệu Vương phi, nhưng cũng tuyệt đối không cho phép bất cứ nữ tử nào có âm mưu và mục đích gì để tiếp cận Sở Dạ Ly.
Đêm nay ta mất ngủ, không biết Bách Lý Dật Vân có giống ta hay không.
Khi ta nhảy lên nóc nhà, ta từ đó tới giờ cũng không biết được, khinh công của Bách Lý Dật Vân thế nhưng lại vô và lợi hại. Mũi chân nhẹ đáp ở một cành cây, trong tay vĩnh viễn không rời chính là ly trà. Hẳn vẫn là trà quá đắng. Vỗ trán than nhẹ, hắn hiện tại đang nhìn ngọn đèn dầu tàn tạ từ một chỗ khác ở Ly Vương phủ, đứng ở trên cành cây hẳn là có thể nhìn thấy vương phủ rõ ràng hơn vì ngày mai tất cả đều bận rộn chuẩn bị hôn lễ.
Mà ta cũng đứng ở mái nhà nhìn ra xa, giống như hai con người tương tư thành bệnh.
“Bách Lý đại phu, vì sao lại không ngăn cản.”
Lần này Bách Lý Dật Vân không có xoay người, nhìn dưới ánh trăng một chiếc bóng trắng, có vẻ nhàn nhạt ưu thương: “Ta quen biết nàng từ nhỏ, hái thuốc, học y, lại chưa từng biết nàng chính là tam tiểu thư của Giang phủ. Cản lại có tác dụng gì, tóm lại thoát không được vận mệnh gả vào hào môn, không bằng gả cho một người nàng yêu, nam nhân mà ta có thể tin tưởng được.”
Tin được? Hắn tin Sở Dạ Ly, tin tưởng Sở Dạ Ly sẽ tốt với nàng, còn tin rằng Sở Dạ Ly sẽ cho nàng tất cả những gì nàng muốn.
“Nàng yêu Sở Dạ Ly. Đây cũng là chuyện mà ta ích kỷ không nói cho ngươi biết. Mặc Nhi, ta chỉ sợ vĩnh viễn cũng sẽ không trả được hết những gì mà ta nợ ngươi.” Hắn xoay thân mình bay khỏi đầu cành, chậm rãi rơi xuống đất, trà trong tay không một chút sứt mẻ: “Ngày mai… Ta không còn cách nào.”
“Chúng ta đi đi. Hiện tại, ngay lập tức.”
Bách Lý Dật Vân ngẩng đầu kinh ngạc nhìn ta, ta bình tĩnh nói: “Đi thôi. Bây giờ chuẩn bị xe ngựa, chúng ta đi.”
“Ngươi không phải…” Hắn nhất định là muốn hỏi ta không phải còn muốn đại náo hôn lễ sao? Nếu ta không nói như vậy hắn sao có thể sẽ ở lại cho đến bây giờ.
Ta cũng bay khỏi nóc nhà, khinh công không thua gì hắn, ở trước mặt ta bày ra vẻ che giấu, chỉ sợ mấy ngày nay cũng đã bị ta điềm tĩnh xem sơ qua điệu bộ áp bức nóng nảy. “Ngươi cho rằng ta thật sự sẽ làm gì Sở Dạ Ly sao? Đừng ngốc nữa. Hắn muốn cưới chỉ là một nữ nhân yêu hắn, ta lại còn lo lắng cái gì? Chỉ sợ bản thân thật vất vả mới cứu sống được cải trắng lại cứ vậy bị heo cướp nên có chút không vui.”
“Cải trắng, heo?” Hắn nhíu mày cười lớn, đối với thứ ta so sánh có vẻ như không thực vừa lòng.
Nhận từ trong tay hắn chén trà uống một hơi cạn sạch, nhấp miệng cảm nhận vị chua xót: “Ta không thích ăn cải trắng, nhưng mà nếu vất vả cực khổ nuôi sống cải trắng lại bị một người khác nuôi heo cướp mất, ít nhiều vẫn chính là không được vui. Nhưng phòng tuyến heo này và ta giống nhau sẽ bảo vệ cải trắng, như vậy ta có phải có thể yên tâm rồi không?”
Mặc dù việc ta so sánh thực không được văn nhã, nhưng cũng là những câu có lý.
Trên xe ngựa, trong chốc lát Linh Nhi và Phùng Xuân hai đứa trẻ lại lần nữa đi vào giấc ngủ. Ta ở ngoài xe và Bách Lý ngồi chung một chỗ. Thật sự rất tò mò tại sao hắn lại thích uống trà quá đắng như vậy. “Ngươi có cảm thấy trà của ngươi quá đắng rồi không, lần sau có thể cho ít hơn một chút.”
“Được.”
“Ta thích uống trà hoa hơn.”
“Được.”
Giờ khắc này, thật tốt. Khó có thể được tâm bình khí hòa thế này, buông bỏ hết mọi thứ. Những người khác sau khi chết không phải mỉm cười nơi chín suối thì chính là ngoan ngoãn đi đầu thai. Ta đây thì trực tiếp bỏ qua toàn bộ quá trình.
“Bách Lý Dật Vân, ngươi còn có người thân không?”
“Có.” Hắn như cũ điều khiển xe, có thể trả lời ta nhiều hơn một chữ được không vậy?
Nếu hắn không muốn nói về người thân, xem ra chỉ có thể để ta nói: “Ta không có. Nơi này, hoặc là nói trên đời này căn bản là không có. Giống như là từ trong cục đá nhảy ra một con khỉ, nếu ngươi có người thân nên phải thật quý trọng, đừng giống ta như vậy. Đôi khi không quý trọng, đến lúc không có mới phát giác hoàn toàn chỉ còn lẻ loi một mình bi ai.”
“Ừ.” Hắn tiếp tục điều khiển xe ngựa. Nhẹ nhàng bâng quơ trả lời. Có vẻ người thân kia có thể có có thể không. Đã từng có người khác và ta nói qua những lời thế này, mà ta lại cũng là phản ứng giống vậy.
Trời càng ngày càng sáng, Vạn Dược Cốc cũng càng ngày càng gần, Sở Dạ Ly và Giang Tử Yên chỉ sợ mau chóng sẽ thành thân. Trong đầu thế nhưng thi thoảng lại hiện ra cảnh tượng bọn họ bái đường, cảm giác này, thật sự quá khó chịu.