Chương 20: Thỉnh quân nhập phủ(2)

Con người ta từ nhỏ đã không thích bị cưỡng ép, khi còn nhỏ ta có thể miễn cưỡng tiếp thu điều đó, nhưng một lần hèn nhát sau này lại tạo thành hết lần này đến lần khác liên tục bị cưỡng bức. Người lớn luôn thích nói rằng ngươi nên học cách trưởng thành, học cách tiếp thu sự thật cho dù ngươi có không nguyện ý tiếp thu. Tạo thành thói quen lúc sau ta vô và kháng cự người khác thay ta quyết định hoặc an bài việc gì.

Bách Lý Dật Vân bị sắp xếp ở nhã uyển phía tây, nơi giống như thế ngoại đào nguyên, phong cảnh tuyệt đẹp. Ta không biết Sở Dạ Ly đã dùng thủ đoạn gì mà mời được hắn tới, trong lòng luôn cảm thấy có vài phần hổ thẹn.

Tiểu Phùng Xuân nhìn thấy ta đã đến lập tức hưng phấn chạy tới: “Tần Mặc tỷ tỷ! Đệ nhớ tỷ muốn chết !” Chiếc đầu nhỏ bổ nhào vào trong l*иg ngực ta dùng sức cọ cọ: “Sư tôn không biết nói lời chọc ghẹo lại càng không biết nói trí nhớ đột nhiên thay đổi, làm Phùng Xuân nhàm chán muốn chết.”

Nhìn Bách Lý Dật Vân ngồi nghiêm chỉnh phía bên kia, cảm thấy hắn nghiêm trang ngơ ngác giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra như vậy. “Bách Lý đại phu, bình an vô sự.”

“Bình an vô sự.” Bách Lý Dật Vân nâng chén trà lên uống một ngụm, đây là hắn đang uống trà sao hay là đang kính rượu?

“Lấy trà thay rượu?” Ta cũng giơ chén trà lên uống một hơi cạn sạch: “Đây là trà gì vậy, sao lại đắng thế?”

“Trà khổ đinh. Vắt trán suy nghĩ hồi tưởng vị ngọt.” Hắn bình tĩnh nói: “Trà trong phủ ta uống không quen, không khí nơi này cũng không được tươi mát như dưới đáy Cốc.”

Ý tứ trong lời nói của hắn ta vẫn là không thể hiểu nổi: “Thực xin lỗi, ta không nghĩ sẽ liên lụy đến ngươi. Ta không biết vì sao Ly Vương lại mời ngươi vào đây, nhưng ta đã từ chối hắn rồi. Bách Lý đại phu ta không muốn làm ngươi khó xử, ở nơi này, ngươi là người mà ta không muốn bị liên lụy nhất.”

Bách Lý Dật Vân giống như ánh mắt lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn, thanh tú thoát tục đến mức phi thường. Hắn nên nhàn nhã sống như một con hạc hoang dã ở Vạn Dược Cốc, không mảy may dính dáng gì đến thế tục, sống cuộc sống của hắn tách biệt với thế giới bên ngoài.

“Mặc Nhi là vì không muốn liên lụy đến ta nên mới có thể từ chối Ly Vương. Ngươi yên tâm, sao Ly Vương lại có thể không hiểu rõ chuyện này chứ. Ta chỉ sợ điều này sẽ càng khiến cho hắn bất mãn và ghen tuông hơn nữa.” Hắn nâng mắt lên, nghịch ngợm bộ ấm trà trên bàn, cười: “Ngươi còn không biết mị lực của chính mình, nơi này đối với nam nhân mà nói, là độc dược trí mạng.”

“Bách Lý đại phu, ngươi nói cái gì, ta không hiểu.”

Chưa từng thấy qua hắn cười như vậy, sự thuần khiết đến nỗi không thể tưởng tượng và khó có thể tin được. Hắn mị hoặc nói: “Là ta, là ta tự mình yêu cầu vào phủ. Bởi vì, Mặc Nhi cô nương, ngươi đã hoàn toàn khiến cho ta cảm thấy hứng thú. Là hứng thú của một người nam nhân đối với nữ nhân.”

Ta có chút hoảng loạn ngả người ra sau, không dám lại nhìn vào hai mắt hắn: “Bách Lý Dật Vân, ngươi có biết chính mình đang nói cái gì không? Thế còn Giang Tử Yên đâu? Ta còn cho rằng ngươi là người rất si tình.” Trời ạ, hắn trúng tà hay trúng gió vậy? Là do hắn nói năng lộn xộn hay là ta đã hiểu lầm cái gì?

Mái tóc tung bay trong gió của Bách Lý Dật Vân càng làm tôn lên vẻ đẹp của hắn, đôi môi đỏ mọng lại lần nữa hé mở: “Mặc Nhi cô nương, ngươi ở lại bên cạnh Ly Vương chỉ sợ cũng là vì có mục đích.”

“Đúng vậy.”

“Vậy thì mục đích của ta chính là ngươi. Vốn dĩ ta quả thực rất tò mò bệnh của Ly Vương, nhưng sự xuất hiện của ngươi càng làm cho ta tò mò hơn. Ta sở dĩ ngươi đưa tới bên người hắn chỉ là muốn thử chạm vào vận khí một chút, xem ra vận khí của Bách Lý Dật Vân ta thật sự không kém.” Hắn không đau không ngứa nói, làm ta cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Là ta nhìn người và sự vật ở đây đã quá đơn giản: “Mục đích của ta chính là chữa khỏi cho Sở Dạ Ly, đảm bảo sự an toàn của hắn.”

“Cho nên không phải là ngươi yêu hắn.” Hắn tự tin nói, không có một tia che giấu: “Ta tò mò, từ khoảnh khắc ngươi nhìn thấy hắn, đây chính là lần đầu tiên đôi mắt của ngươi sáng lên như thế kể từ khi ta quen biết ngươi, giống như ngươi đã tìm được lý do để có thể tiếp tục sống ở nơi này.”

“Không sai, hắn là lý do để ta sống.” Ta đứng lên, nhéo cổ áo hắn, có chút hung ác: “Bách Lý Dật Vân, ngươi là người đã cứu ta, nhưng chúng ta đã thanh toán xong rồi. Trên đời này ta để ý chỉ duy nhất có mình Sở, Dạ, Ly. Nếu ngươi dám động đến hắn một phân một hào, ta sẽ không buông tha cho ngươi.”

Vẫy ống tay áo rời đi, ta không có nói dối, nhưng cũng là cố ý nói như vậy.

Một bóng đen trốn trong góc tối chợt lướt qua, chỉ mong hắn có thể nghe rõ ràng rành mạch được hết mọi thứ:

“Mặc kệ dù có thế nào, Bách Lý muốn ở lại chỗ này, về sau cần muội muội phải chiếu cố nhiều hơn.” Hắn vẫn như cũ không đứng dậy, ngồi trên ghế đá uống trà nhìn ta rời đi.

Trở lại trong phòng ta càng nghĩ càng giận, Bách Lý Dật Vân nhất định là não bị úng nước, ta đã đuổi như vậy mà hắn vẫn không chịu đi! Ta thật sự không biết Sở Dạ Ly kéo hắn xuống nước rốt cuộc có ích gì. Nhưng ta không thể đi hỏi, càng không thể nói.

“Linh Nhi, ta hỏi muội, hôm nay đã học được những gì?”

Linh Nhi ngoan ngoãn đi đến bên cạnh ta: “Hôm nay học được rất nhiều, còn đi dạo xung quanh vương phủ, vương phủ thật sự rất lớn. Đúng rồi, còn có Thủy Nhi, Phúc quản gia nói kỹ năng thêu thùa của nàng thực tốt, bèn để nàng thêu hỉ phục cho Vương phi.”

“Ồ.”

“Vương phi từ lúc mới trở về vẫn luôn rầu rĩ không vui, có phải có tâm sự gì không?”

Ta nhìn nha đầu này, sao nàng lại có thể hiểu cả chuyện tình yêu. Tự ta cũng không hiểu rõ lắm: “Không có việc gì, ta nói ra sẽ chỉ khiến muội cũng thêm phiền lòng.”

Linh Nhi khẽ đảo mắt, có chút không đành lòng thấy ta như vậy, do dự một hồi: “Vương phi, kỳ thật Linh nhi biết có một nơi có thể bài ưu giải nạn. Nơi cầu phúc của Ly thành, mỗi buổi tối đều sẽ có người thả đèn hoa sen để ước nguyện. Nếu Vương phi có chuyện gì không hài lòng thì có thể đến thử xem.”