“Mặc Nhi, sao nàng lại ngồi ở cửa?” Vừa đúng lúc Sở Dạ Ly trở về sân, nhìn thấy ta ngồi đó bèn đau lòng, chạy tới đỡ ta dậy: “Như thế này là biết cơ thể nàng đang rất yếu, có chỗ nào không thoải mái sao?”
Ta cười phủ nhận: “Có thể là do trời nóng quá, phơi nắng hơi nhiều. Hôm nay ta ở tú phòng phát hiện hai nha đầu, một người thông minh lanh lợi, một người đáng yêu dịu dàng, ta thật sự rất thích.”
Sở Dạ Ly ra lệnh cho ta ngồi xuống, sau đó đột nhiên ngồi xổm xuống nâng chân ta lên xoa, trời ạ, đường đường là Vương gia thế nhưng lại hạ mình xoa chân cho ta! Mặt mũi có chút không tự chủ được bắt đầu nóng lên.
“Nàng thích là được, chỉ cần là thứ mà nàng thích, ta đều sẽ hết sức để thỏa mãn nàng.”
“Ừm.” Ta gật gật đầu: “Sở Dạ Ly, ngươi biết hiện tại ta muốn nhất là cái gì không?”
Hắn ngẩng đầu, lực tay trên đùi càng ngày càng nhẹ nhàng, hỏi: “Là cái gì, chỉ cần ta có thể thì sẽ cho.”
“Một lời tha thứ. Một lời tha thứ từ ngươi.”
Hắn nhíu mày, bị những lời này của ta làm cho không thể nào hiểu được: “Tha thứ? Ta tha thứ cho nàng cái gì?”
“Đừng hỏi tại sao, ngươi cứ nói ngươi tha thứ cho ta có được không. Chẳng sợ về sau ngươi đổi ý thế nào, ta đều không cầu mong gì, chỉ cần hiện tại ngươi nói ngươi tha thứ cho ta là được!”
Lời nói của ta cũng có chút kích động, tuy Sở Dạ Ly cảm thấy không thể hiểu được, nhưng xuất phát từ lòng sủng ái đối với ta, cũng gật đầu đáp ứng, thâm tình mà nhìn ta: “Vương phi của ta, mặc kệ nàng trước kia đã làm gì với ta, sau này đối với ta thế nào, ta đều sẽ tha thứ cho nàng. Như vậy được chưa?”
“Ừm…” Ta thu chân, nắm lấy vai hắn: “Có những lời này của ngươi là đủ rồi, ta còn cần ngươi đồng ý với ta một điều kiện nữa. Là mặc kệ ta có ở đây hay không, ngươi đều phải sống thật tốt. Kỳ thật ta, ta…”
“Nàng làm sao?” Hắn thật sự luống cuống, vô và bất an: “Mặc Nhi, nàng đừng làm ta sợ, nàng có phải muốn rời khỏi ta không?”
“Ta đã từng rời khỏi ngươi một lần, sự ghen tuông của ngươi ta cũng từng lĩnh hội qua. Hiện tại ta chỉ nghĩ sẽ ở bên cạnh bảo vệ ngươi thật tốt. Không thể cho ngươi quá nhiều hứa hẹn, điều duy nhất ta có thể làm chính là ở bên cạnh ngươi, ngươi hiểu không? Sở Dạ Ly, kỳ thật từ rất lâu trước kia Tần Mặc ta đã thiếu ngươi một chữ tình, lúc ấy ta thật sự thiếu suy xét, chỉ nghĩ có thể thoát khỏi nơi đó, lại không nghĩ rằng sẽ đến cho ngươi tổn thương lớn tới như vậy.”
Giờ phút này ta hoàn toàn xem hắn như Minh Vương, những hành vi bộc phát vì kích động lúc ấy nói hết ra, cho dù hắn nghe như rơi vào mây mù, nhưng ta chỉ dám nói ra những lời này khi hắn là Ly Vương và cũng chỉ có Ly Vương mới có thể kiên nhẫn nghe ta nói hết như vậy.
Hắn đứng dậy nhẹ nhàng ôm lấy ta, dựa vào bụng hắn, nghe giọng nói trầm ấm của hắn: “Không sao cả, mặc kệ nàng nói cái gì ta đều sẽ tin, mặc kệ nàng làm cái gì ta cũng đều sẽ tha thứ. Bây giờ đã yên tâm chưa?”
“Ừ.” Nỗi bất an của ta xuất phát từ cảm giác áy náy đối với hắn. Ta biết hiện tại ta đang lừa dối hắn, nhưng như thế cũng đáng.
Sở Dạ Ly buông đôi tay ra, cho người khiêng hai chiếc rương vào nhà, nhìn ta cười: “Đây là của hồi môn vì nàng mà chuẩn bị, nàng đến xem một chút.”
“Của hồi môn?” Ta cảm thấy buồn cười: “Nhưng mà ta không có người nhà.”
“Ta biết. Nhưng Vương phi gả cho ta nếu như không có bối cảnh thân phận gì, thì hôn sự này trước sau không thể nào qua cửa được. Có điều cũng may do ta là một vị Vương gia nghèo túng nên cũng không cần so đo nhiều như vậy, Bách Lý Dật Vân đã đồng ý nhận nàng làm muội muội rồi.” Sở Dạ Ly cười xấu xa, cảm giác đã thực hiện được âm mưu.
“Ngươi nói ngươi để cho Bách Lý đại phu làm ca ca của ta? Tại sao ngươi lại không hỏi qua ta có đồng ý hay không?” Có chút cảm thấy buồn cười, càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Ta bỗng dưng lạnh nhạt khiến hắn có chút kinh hoảng, nhưng ta cần thiết phải cho hắn biết ta có suy nghĩ riêng của chính mình: “Ta chính là người như vậy. Không có bối cảnh, không có thân phận. Thậm chí còn không thuộc về nơi này. Kỳ thật ta cũng biết bản thân mình không xứng với Vương gia ngài, nhưng Vương gia ngài thật sự không có quyền được làm như vậy.”
“Mặc Nhi, ta không có ý này! Nàng biết ý ta không phải như vậy.”
Ngắt lời giải thích của hắn, trái tim có chút lạnh giá: “Còn có, ta và Bách Lý đại phu quan hệ không tốt như ngươi tưởng tượng đâu, càng đừng nói đến chuyện nhận hắn làm ca ca, ta thậm chí còn không hề nghĩ sẽ lại và hắn lui tới.”
Sở Dạ Ly không nói thêm gì cả, nhưng trong ánh mắt loé lên một tia hạnh phúc hoàn toàn che giấu sự hoảng loạn trước đó. Đối với sự cự tuyệt của ta tuy ngoài dự liệu nhưng tựa hồ càng vui vẻ hơn khi nghe ta nói như vậy.
Sở Dạ Ly nhẹ nhàng thở dài, mơn trớn sợi chỉ bạc của chính mình, nhướng mày nói: “Nếu nói là ta yêu cầu hắn thì sao, nàng còn muốn cự tuyệt không?”
“Ngươi, yêu cầu hắn?” Trời ạ, đầu óc ta hiện lên hình ảnh gì đó lung tung rối loạn, hắn nói hắn yêu cầu Bách Lý Dật Vân? Ta có nghe lầm không?! Đúng đúng, thời cổ đại cũng có nam nhân một miệng phong độ tốt như thế này. Nói trước đây ta cũng cực kỳ thích xem đồng nghiệp đam mỹ.
“Mặc Nhi... Nàng lại nghĩ linh tinh cái gì đấy?… Ta là nói bệnh này của ta cần hắn tới trị liệu.”
“Hả?” Ta hoàn hồn, cái loại suy nghĩ kỳ quái này làm sao lại bị hắn hiểu rõ đến thế?
Hắn tiếp tục nói: “Bách Lý Dật Vân cũng tới, hắn còn có mấy câu muốn nói với nàng, chờ hắn nói xong nàng suy nghĩ lại lời đề nghị này của ta đi.” Ngữ khí của hắn rốt cuộc cũng hòa hoãn, nói ra hai chữ đề nghị còn là ta đồng ý.