Nàng né tránh mỗi một hành động của ta, động tác này càng làm cho ta thêm tò mò: “Ta hỏi ngươi vừa nãy vì sao lại không nhìn thấy ngươi.” Từng câu từng chữ không dễ dàng nàng lại trốn tránh: “Là bị người khác bắt nạt?” Thủy Nhi tuy rằng thanh tú, nhưng mơ hồ có thể thấy được nàng quá mức nhỏ nhắn, rõ ràng dinh dưỡng không đầy đủ.
“Vương phi…Không có. Thủy Nhi…”
“Không có cái gì! Chúng ta chính là đang bị bắt nạt!” Đột nhiên từ một nơi khác chạy ra một nha đầu lanh lợi, quỳ rạp xuống trước mặt ta, ngẩng đầu thành khẩn nói: “Thưa Vương phi, nô tỳ tên Linh Nhi, và lớn lên từ nhỏ với Thủy Nhi, từ khi chúng ta bị đưa vào tú phòng vẫn luôn bị người khác ức hϊếp, người hãy xem cánh tay của bọn nô tỳ!” Nha đầu gọi là Linh Nhi vén tay áo lên trước, cánh tay non nớt như ngó sen có vết roi, gầy guộc, còn có các vết cào cấu đủ kiểu, thảm không nỡ nhìn.
Linh Nhi thấy ta không đáp tiếp tục nói: “Chúng nô tỳ căn bản đều không biết vì nguyên nhân gì mà đã bị bắt vào đây, chỉ là mỗi ngày ở chỗ này thêu thùa, nô tỳ và Thủy Nhi bị đưa vào đây cũng đã được một năm, chưa từng rời khỏi tú phòng lần nào. Biết Ly Vương cũng không phải người tàn bạo, cuộc sống ở nơi này có thể nói là so bên ngoài tốt hơn nhiều. Tuy nhiên, khi số lượng người vào dần dần tăng lên, nô tỳ và Thủy Nhi lại là nhỏ tuổi nhất, nên luôn bị bắt nạt.”
“Ừ.” Ta thế nhưng lại rất thích nha đầu lanh lợi này, nhưng còn muốn nghe nàng tiếp tục nói.
“Hôm nay biết Vương phi muốn tới nơi này tuyển người, chúng nô tỳ bị bọn họ buộc tới hậu viện làm việc. Ngày hôm qua Phúc quản gia tới thông báo nói Vương phi thích người lanh lợi, ngoan ngoãn. Linh Nhi biết bản thân tính tình bốc đồng, Thủy Nhi mới chính là người thật sự ngoan ngoãn, cư xử đúng mực, cầu xin Vương phi hãy đưa nàng đi đi.”
“Thật đúng là tỷ muội tình thâm.” Ta nâng Linh Nhi dậy, chỉnh lại tay áo nàng, hỏi: “Biết chải đầu không?”
Nàng sửng sốt nhìn ta, có chút kích động, bừng tỉnh: “Ý của Vương phi là muốn đưa cả hai chúng nô tỳ và đi sao?”
Quả nhiên là một nha đầu rất thông minh, giữ nàng ở bên cạnh chỉ sợ về sau sẽ có rất nhiều chuyện thú vị xảy ra: “Ngươi thấy thế nào? Hai nha đầu xinh đẹp đáng yêu, ta có thể không thích sao? Ta nghĩ Vương gia cũng sẽ rất thích. Một người dịu dàng đáng yêu, một người thông minh lanh lợi.”
“Đa tạ Vương phi!” Hai nàng kích động tới nỗi thiếu chút nữa thì bật khóc.
Đưa hai người đi ra tú phòng chào hỏi A Phúc: “A Phúc, hai người này ta sẽ mang đi. Về sau các nàng hầu hạ việc ăn uống và cuộc sống hàng ngày của ta.”
“Vâng.” A Phúc hơi rùng mình, dẫn chúng ta tới đường rời khỏi tú phòng.
Vì giảm bớt cảm giác bất an của hai nha đầu này, ta bắt đầu nói sang chuyện khác: “Kỹ năng thêu thùa của các ngươi như thế nào?”
“Kỹ năng của Thủy Nhi thực sự rất tốt, trước khi chúng nô tỳ bị bắt, nàng cũng là một người nổi tiếng về thêu hoa.” Linh Nhi lúc này mở ra hộp thoại, dọc đường đi càng nói càng hưng phấn, Thủy Nhi khen đến ba hoa chích chòe. Thoạt nhìn Linh Nhi quả thật so với Thủy Nhi nhỏ hơn không ít, Thủy Nhi hẳn là giống tỷ tỷ vẫn luôn chiếu cố nàng:
“Vậy các ngươi biết nguyên do tại sao mình lại bị đưa vào đây không?” Đây mới chính là đề tài cuối và mà ta muốn nói đến.
Linh Nhi đột nhiên dừng lại nhìn về phía Thủy Nhi có chút do dự, không biết có nên nói tiếp hay không? Ta nhìn xung quanh cũng không có người gật đầu cho nàng tiếp tục nói, nàng vâng vâng dạ dạ không dám khẳng định: “Bởi vì ngày sinh của chúng ta... Vốn dĩ cho rằng chắc chắn phải chết, không còn gì nghi ngờ nữa, nhưng mà Ly Vương từ trước tới nay không chạm vào chúng ta một chút, chỉ là chúng ta nhốt ở trong tú phòng.”
“Ngươi nói các ngươi là những thiếu nữ bị phê chuẩn vì có ngày tháng năm sinh và âm sao?” Ta có chút kinh ngạc, các nàng không phải đã chết rồi sao? Chẳng lẽ Sở Dạ Ly giả tạo các chứng cứ rằng bọn họ đã tử vong, mục đích hắn làm như vậy là gì thì đại khái ta đều có thể đoán được một chút… Ta còn tưởng rằng những người này là…Trong lòng ít nhiều cũng thoải mái hơn, xoa đầu hai đứa: “Về sau các ngươi không còn là những thiếu nữ như vậy nữa, chuyện vừa rồi ta nói cũng coi như không hỏi biết không? Nếu có người khác hỏi tới, các ngươi phải nói là nha đầu ta mua về biết chưa?”
“Thủy Nhi không hiểu.” Thủy Nhi ngây thơ nhìn ta, không rõ vì sao. Nhưng thật ra Linh Nhi lại thông minh gật đầu: “Vương phi đây là đang bảo vệ chúng ta. Linh Nhi đều hiểu, về sau Thuỷ Nhi và Linh Nhi chính là nha hoàn Vương phi mua về.”
Nha đầu thông minh như Linh Nhi cứ như thế bị ta phát hiện ra, trong lòng vạn phần vui vẻ. Đưa các nàng theo chọn một bộ xiêm y sạch sẽ, lúc nào ta cũng cảm thấy quần áo của tú phòng quá là khó coi.
Linh Nhi đột nhiên chớp chớp hai mắt nghịch ngợm hỏi: “Vương phi và nữ nhân khác có vẻ không giống nhau.”
“Không giống nhau như thế nào ?” Ta hỏi, nha đầu này thật đúng là đáng yêu.
Nàng từ phía sau bình phong thò ra nửa cái đầu cười vui vẻ: “Chính là làm cho người khác có cảm giác thật sự thoải mái, không hề giả tạo, Linh Nhi tuy rằng gặp qua người khác không nhiều, nhưng Vương phi tuyệt đối là người tốt.”
“Người tốt sao…” Người tốt cũng sẽ có lúc làm chuyện xấu. Ta thở dài, còn tự cảm thấy không xứng với hai chữ người tốt: “Về sau ngươi và Thủy Nhi sẽ phụ trách hầu hạ ta ăn uống và sinh hoạt hàng ngày, đợi lát nữa A Phúc có lẽ sẽ cử người tới chỉ dẫn việc làm cho các ngươi. Ta còn có việc phải đi trước.”
Vội vàng rời đi, các nàng nhất định sẽ cảm thấy ta rất kỳ quái, nhưng không còn cách nào khác, đầu bắt đầu có chút mơ mơ hồ hồ. Chân có chút yếu ớt, vừa đúng lúc đến cửa phòng ngay lập tức ngã khuỵu xuống trước cửa, đau đớn đến nỗi ôm đầu gối ngồi bệt trên bậc thang, lòng bàn tay một đám hắc khí đang tán loạn, dùng sức nắm chặt lấy, nó an tĩnh một lát rồi lại lần nữa dung hoà vào trong cơ thể. Ta có thể cảm nhận được đống hắc khí này đang bài xích ta.