“Được, nàng nói cái gì cũng được.” Sở Dạ Ly gắt gao nắm lấy tay ta, trong mắt tràn đầy sủng nịnh, thay ta chỉnh lại chăn rồi dựa vào mép giường tràn đầy thâm tình: “Ngủ đi, ta sẽ vẫn luôn ở đây.”
“Thiên Phong, tìm hiểu đến đâu rồi?” Là âm thanh của Sở Dạ Ly.
“Hoàng cung bên kia vẫn là bộ dạng như cũ, đến cuối và thân phận của Vương phi không phải là một chút tin tức cũng chưa tìm hiểu được. Tuy rằng Vạn Dược Cốc khó xâm nhập, thật ra có Phùng Xuân tiểu dược sư thi thoảng sẽ đi ra ngoài Cốc mua đồ vật, thuộc hạ đã hạ mê hồn cho hắn, lúc sau mới biết được Vương phi có thể là do bị người khác đẩy xuống dưới đáy Cốc, may mắn có Bách Lý Dật Vân cứu giúp.”
Một lát không còn nghe được âm thanh từ bên ngoài, ta tiếp tục giả vờ ngủ say. Xem ra Sở Dạ Ly cũng không có nghèo túng không nơi nương tựa như trong tưởng tượng của ta. Thậm chí ta nhìn thấy không hề đơn thuần như vậy.
“Ngươi lui ra đi. Bách Lý Dật Vân dược sư không có khả năng dễ dàng bị mê hồn như thế đâu, ngươi tiếp tục canh chừng, để ý nhất cử nhất động, phái nhiều nhân lực hơn theo dõi bọn hắn, ta phải biết rằng đến tột và chúng đã làm cái gì đối với Vương phi của ta.” Giọng nói trầm thấp của Sở Dạ Ly phát ra uy lực, làm người khác không rét mà run. Hắn đang hoài nghi Bách Lý Dật Vân đã làm gì với ta mà lại có thể hồi phục nhanh chóng tới như vậy sao?
“Vậy trong phủ…”
“Trong phủ không cần lo lắng, đừng làm quốc sư nghi ngờ mới là tốt nhất. Ngoài ra, tú phòng bên kia vẫn để như cũ, ngàn vạn lần đừng để người khác biết đến sự tồn tại của các nàng.”
Tú phòng? Chính là những nha hoàn ti tiện của tú phòng đã bị đóng đó sao? Sở Dạ Ly à Sở Dạ Ly, chẳng lẽ thật sự ngươi đang làm chuyện gì không trong sạch, ngàn vạn lần đừng để ta biết rằng mình đã nhìn lầm người.
Giả vờ thở hổn hển một hơi, âm thanh nói chuyện lập tức dừng lại.
Sở Dạ Ly đẩy cửa ra chậm rãi đi đến mép giường, hỏi: “Tỉnh rồi?”
“Ừ.” Ta đứng dậy gật gật đầu, trên người đã thay một bộ quần áo khác, sợ hắn nghi ngờ, cười cười nói: “Đói bụng.”
“Ta lập tức phân phó người làm cho nàng, muốn ăn cái gì?”
Nhìn hắn quan tâm ta như thế, thật sự rất khó tưởng tượng hắn sẽ có bí mật kinh thiên động địa gì: “Tùy tiện.”
“Kỳ thật ta đã tìm đại phu tới xem qua, nói nàng sức khỏe có chút yếu, cần uống nhiều chút canh gà nhân sâm để bồi bổ.” Sở Dạ Ly bưng chén canh gà từng ngụm từng ngụm thổi cho nguội, nhưng lòng ta vẫn là đang nghĩ về chuyện tú phòng.
Suy nghĩ một lát, có lẽ tìm một nha hoàn thân cận cái cớ tốt nhất: “Ta muốn tìm một nha hoàn nhỏ nhắn, khéo léo chút để hầu hạ ta. Ngươi sắp xếp mấy vị kia thật sự quá to lớn, khỏe mạnh rồi.” Bĩu môi kháng nghị sự bất mãn của bản thân.
“To lớn?” Hắn buông chén canh, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi ta: “Không biết ai đã nhảy lên trên xà nhà và đưa những người nha hoàn đó vội vàng đi mất. Được rồi, nàng muốn tìm nha hoàn như thế nào, ngày mai ta sẽ để A Phúc cho nàng ra ngoài tìm về mấy người.”
“Ta không cần bên ngoài!” Bắt lấy ống tay áo hắn, thử nói: “Bên ngoài nhiều chuyện không an toàn, ta nghe các nàng nói tú phòng có vài nha đầu lanh lợi, tay cũng khéo, không bằng…”
“Tú phòng…” Hắn nhìn ta rồi dừng lại một hồi, cuối và vẫn là gật nhẹ đầu đáp ứng: “Được. Ngoan ngoãn uống hết canh đi, ngủ tiếp một lúc, sau đó tỉnh dậy chúng ta sẽ đi đến tú phòng được không?”
Giống như dỗ dành trẻ con dỗ ta nằm xuống, sự sủng nịnh này làm ta quyến luyến, phần dịu dàng này làm ta không buông.
Tú phòng cũng không có nhỏ như vậy, ngược lại rất lớn, đẩy cửa ra, giống như ta suy nghĩ, một đám 15-16 tuổi nha đầu từng người một ngồi thêu trông rất đa dạng. Sở Dạ Ly nói hắn chính là không có tiện tới, chỉ cần ta thích chọn nha đầu nào cũng đều có thể. A Phúc và ta dạo quanh một vòng tú phòng, trước sau cũng chưa có ai hợp mắt ta.
“Vương phi, chúng ta từng người đều đã nhìn qua một lần, lần này nếu người tuyển không ra, Vương gia sẽ lại nói A Phúc làm việc không thuận lợi.”
“A Phúc, tú phòng này ta xem cũng không phải theo như lời bốn nha hoàn kia nói là hạ nhân ti tiện. Một đám đều thanh tú đáng yêu, đến nỗi giống như là cho Vương gia làm thϊếp vậy.” Ta khoanh chân bắt chéo ngồi xuống, A Phúc lập tức sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, ậm ừ không nói ra lời. Ta liếc mắt nâng chén trà lên, thở ra hơi lạnh: “Thế này ta cũng rõ ràng rồi, trong vương phủ có nữ nhân nào lại không phải của Vương gia, chỉ cần Vương gia nhìn trúng. Ngay cả ta nếu nói không cần vậy thì có thể sẽ là người bị ném ra khỏi vương phủ.”
“Vương phi sao có thể và hạ nhân so đo chuyện này! Những nha đầu tú phòng đó đều là người không thân không thích, đương nhiên sẽ là hạ nhân ti tiện.” A Phúc sợ tới mức quỳ rạp xuống đất.
“Thôi bỏ đi, ngươi đứng lên đi, ta cũng chỉ là than phiền chút thôi.” Bụng đột nhiên cảm giác không thoải mái: “Nhà xí ở đâu vậy?”
“Ở hậu viện, Vương phi đi vòng bên này rồi qua đó rẽ hai lần là tới.”
Để A Phúc hầu hạ bên mình chính là cảm thấy có chút không tiện, khi muốn thoải mái cũng chỉ có thể nói dối.
“A !” Một bóng người vội vàng vừa tình cờ đυ.ng phải ta, tiểu nha đầu hốt hoảng vội nhặt quần áo bị rơi vãi xuống đất: “Xin lỗi, thực xin lỗi.”
“Không sao đâu.” Ta nâng nàng dậy, đánh giá từ trên xuống, đúng là một đứa trẻ khiến người khác cảm thấy dễ gần, lớn lên cũng vô và có hình tượng. Xem nàng ăn mặc cũng là nha đầu của tú phòng, thế nào mà vừa rồi chỉ duy nhất nàng là không gặp được. “Ngươi tên gì?”
“Thủy Nhi…”
Nhìn nàng nơm nớp lo sợ, cũng thực sự là bị ta doạ cho sợ hãi, cái trán bắt đầu đổ mồ hôi, duỗi tay đυ.ng vào người nàng, trong nháy mắt ngay lập tức quỳ rạp xuống đất xin tha: “Vương phi tha mạng! Thủy Nhi thật sự không phải cố ý…”
“Ta thoạt nhìn đáng sợ như vậy sao?” Đỡ nàng dậy, giúp nàng lau đi cái trán đẫm mồ hôi: “Tại sao vừa rồi không nhìn thấy ngươi?”
“Thủy Nhi chỉ là một nha đầu ti tiện, Vương phi không dùng được.”