“Ồ, chỉ bằng mấy cái công phu mèo cào kia của ngươi, ta ở Ly Vương phủ đã lĩnh giáo rồi.” Hắn thoải mái mà chế trụ đôi tay ta, từ trong lòng ngực móc ra xích sắt ta trói lại, đột nhiên dịu dàng: “Vương phi cũng không nên lộn xộn, nhỡ đâu ta không biết nặng nhẹ thật sự làm ngươi bị thương, như vậy chơi không vui.”
“Đáng giận!” Ta nghĩ dùng hết sức để trốn thoát nhưng căn bản lại không đủ sức lực: “Ngươi rốt cuộc muốn ta như thế nào!”
“Ôi, tức giận rồi? Nhìn kỹ bộ dạng ngươi tức giận thật đúng là đẹp, khó trách chỉ mấy ngày ngắn ngủi như vậy mà Ly Vương đã sinh cảm tình với ngươi, nếu muốn chứng minh suy đoán của ta sai hay đúng thì phải xem đêm nay Ly Vương của ngươi có thể đến vách núi cứu ngươi hay không?” Hắn ta dùng sức kéo chiếc xích sắt trói ta nhét chặt vào xe ngựa xóc nảy xuất phát hướng tới đỉnh núi.
Đầu choáng váng, ta biết nhất định là đã bị hạ mê dược, hiện tại ta vẫn đang quá suy nhược, không phải người cũng chẳng phải thần, quả thực không bị tam giới quá dung túng, trừ việc miệng vết thương khép lại mau, còn lại và người bình thường cũng không có gì khác nhau? Sở Dạ Ly ngươi ngàn vạn lần đừng tới, ngươi… Có nghe thấy không?
“Đã sắp chết rồi vẫn còn cứ nhắc mãi đến Sở Dạ Ly, tên nam nhân này khiến ngươi phải để bụng vậy sao?”
Trong mơ hồ ta nghe được tiếng hắn mắng, muốn đánh hắn nhưng nắm tay thật sự không còn sức lực để mà vung lên, tên gia hỏa này cư nhiên lại dùng thủ đoạn mê dược bỉ ổi như vậy.
“Bởi vì ta thiếu nợ hắn quá nhiều, ngươi không hiểu, ngươi vĩnh viễn đều sẽ không hiểu.” Ta cưỡng ép chính mình phải mở to hai mắt, nhìn hắn chỉ có thể cười lạnh: “Ta cầu xin ngươi…Buông tay, buông tha cho Ly Vương, hắn là người mà Đại Chu quốc khó mà có được…Một vị Vương gia tốt…”
“Cho nên, ngươi vì hắn, cái gì cũng nguyện ý làm?” Hắn nhướng mày, nhếch miệng, quái đản mà kéo ta đi ra xe ngựa, hung hăng quăng ta ngã ở vách núi bên cạnh, phẫn nộ khó hiểu mà nhìn ta: “Nếu ngươi đã nói như vậy, ta muốn xem rốt cuộc ngươi có thể vì hắn hy sinh tới mức độ nào. Chết tâm đi, ta muốn cho Sở Dạ Ly tận mắt nhìn thấy ngươi chết!” Hắn ném xuống một con dao găm rồi lạnh lùng nói.
Nhặt lên dao găm, lảo đảo đứng dậy, rút ra chiếc dao găm được gọi là Bạch Sâm Sâm, ở dưới bị ánh trăng chiếu rọi lại càng thêm trắng bệch. Nơi xa tiếng vó ngựa cũng càng ngày càng gần, nhìn đến một hình bóng cô đơn quen thuộc kia, ta biết vậy là đáng rồi.
Không chút do dự đâm xuống, thậm chí có thể cảm giác được máu tươi ấm áp dọc theo chiếc dao găm chậm rãi chảy. Mang theo ý cười xoay người nhìn hắn: “Trước khi ta chết, có thể nói cho ta biết ngươi là ai không, chết cũng cần phải cho ta một cái chết minh bạch chứ.”
Người trước mắt lắc đầu một cách máy móc: “Vì sao ngươi…Được rồi, nếu ngươi không phải thần nữ, ta thề, ta chắc chắn sẽ cướp ngươi đi khỏi Ly Vương. Ta là Yến quốc Thương Dục! Cháu ngoại trai của hoàng đế Yến Quốc, Thương Dục Vương! Nhớ kỹ!”
Nhìn hắn thả người nhảy vào đáy cốc, rồi lại bay lên không trung, ngồi trên xe ngựa gỗ lướt đi xa, khuất tầm mắt ta. Cuối và ta vô lực mà ngã xuống, rút dao găm ra khỏi ngực, may mắn cho bà cô nhà ngươi là suýt trật.
“Mặc nhi!” Sở Dạ Ly từ lưng ngựa bay vọt xuống, nhanh chóng bế ta lên, che lại miệng vết thương cho ta, trong lòng tự trách và quẫn bách rối rắm nảy ra đủ loại: “ Vì sao nàng lại phải ngốc nghếch như vậy! Nàng có biết không…”
“Ngươi mới ngốc…Nghe hắn nói hắn là Yến quốc Thương Dục Vương, ta có chút hoài nghi… Hắn ở phủ Ly Vương là gián điệp được xếp vào, ngươi phải cẩn thận…” Sở Dạ Ly trước mắt càng ngày càng trở nên mơ hồ, như thế nào mà hắc khí trên người hắn càng ngày càng thêm dày đặc, tình hình có vẻ không ổn. Ta muốn bắt trói lại đám hắc khí đó, chúng nó phảng phất cảm giác được ta đang ở gần, tất cả đều điên cuồng dũng mãnh lao vào trong cơ thể ta.
“Mặc nhi, nàng cố gắng chống đỡ, ta nhất định sẽ cứu nàng, nhất định sẽ cứu được nàng! Nàng không thể bỏ ta mà đi… Nàng ngàn vạn lần không được ngủ, là ta sai, là ta không nên đuổi nàng ra khỏi vương phủ, ta cho rằng như vậy nàng mới được an toàn nhất. Kỳ thật ta có sai người âm thầm theo dõi nàng, nhưng không ngờ tới bọn chúng lại để mất dấu nàng…Là ta sai, là ta không phát hiện sớm, thật ra nàng đã rất quan trọng đối với ta, quan trọng giống như ta đã quen nàng được vài kiếp!”
Bên tai tất cả đều là tiếng Sở Dạ Ly không ngừng nhắc đến, thực cảm động. Mở mắt ra nhìn thấy hắn ôm ta chạy như điên, tuy rằng ở trên lưng ngựa, nhưng một chút cũng không cảm giác được xóc nảy mà đau đớn. “Được… Ta không ngủ...”
“Mặc nhi, nàng cố chống đỡ.” Sở Dạ Ly một chân đá văng cửa phòng, ôm ta nằm xuống, mà hiện tại ta chỉ có thể nghe được bên ngoài âm thanh ồn ào càng lúc càng lớn, tiếng múc nước, tiếng nha hoàn kinh hô, còn có tiếng mưa rơi bên ngoài… Giống như sinh mệnh đang nhanh chóng trôi đi.
“Mặc nhi…Nàng mau tỉnh lại, nhìn ta. Nhìn ta…Ta tuyệt đối sẽ không để nàng xảy ra chuyện!”
Roẹt —— ta nghe thấy tiếng quần áo bị xé rách, Sở Dạ Ly đã chờ không nổi đại phu tới, hắn tự mình xé quần áo ta, che lại miệng vết thương cho ta, ánh mắt nôn nóng bất an làm lòng ta đau. “Sở Dạ Ly… Ta sẽ không có chuyện gì đâu. Kỳ thật lúc sáng… Máu ngươi nhìn thấy là của ta. Miệng vết thương của ta có thể tự mình khép lại, cho nên… Ngươi không cần quá lo lắng.” Vì ánh mắt này của ngươi, ta dù phải xuống mười tám tầng địa ngục cũng muốn bò lên lại.
Hắn chậm rãi buông ra bàn tay đang che miệng vết thương lại, chính mình cũng kinh ngạc nhìn miệng vết thương của ta bắt đầu khép lại. “Cái này… Sao có thể…” Mang theo một tia vui sướиɠ, không thể tưởng tượng: “Mặc nhi nàng...”
Tuy rằng mệt mỏi và đau đớn, nhưng ta cũng rõ ràng cảm nhận được chuyển biến tốt: “Trong lúc đâm, ta đã cố ý đâm trật, vì muốn để lời nói của hắn bị rối loạn. Ta sẽ không chết, chỉ là có thỉnh cầu được yên lặng nghỉ ngơi.” Giữ chặt tay hắn, lần này ta đã có thể an tâm nhắm mắt lại, “Đừng đi, cứ như vậy để ta ôm tay ngươi được không?”