Chương 14: Bị ám sát và bị đuổi ra khỏi Vương phủ(1)

Ta lần nữa về tới Trạc Trì, thay vào bộ y phục đã được chuẩn bị sẵn, thấy vết kiếm trên ngực đang dần lành lại từng chút một, vì sao thời khắc này ta lại không còn cảm thấy mình giống như một quái thai nữa.

“Mặc Nhi!” Sở Dạ Ly nôn nóng kêu tên của ta, một chân đá văng cửa lớn trạc trì, còn chưa kịp mặc áo khoác vào để lộ hai vai, ta đã bị hắn hung hăng ôm vào trong lòng, như muốn ta nghiền nát rồi và hắn hợp thành một thể, trước đây chưa từng bị người khác ôm chặt tới như vậy, theo bản năng muốn đẩy ra. “Đừng xảy ra chuyện, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện…”

“Đau.” Ta lùi bước chân lại, hắn lập tức thả lỏng vòng ôm, thả cái nhìn nặng nề lên ngực ta, ta bật ra tiếng cười khúc khích, một nét ửng hồng thoáng qua trên mặt hắn, hắn sững sờ quay người đi, ấp úng nói: “Xin lỗi…Ta không cố ý. Ta là đang rất lo lắng cho nàng. Nàng, thay y phục vào trước đi.”

“Xí, nhìn cũng nhìn rồi, ôm cũng đã ôm rồi, đúng là tranh thủ chiếm tiện nghi của ta mà.” Ta khoác lên chiếc áo rộng thùng thình, bộ dạng này còn có chút giống nam nhân. Tuỳ ý vấn tóc lên, họ nhẹ một tiếng: “Mặc xong rồi, quay qua đây đi.”

“Ừm.” Sở Dạ Ly mang theo xấu hổ xoay người, ánh mắt có chút né tránh, đôi mắt đột nhiên liếc về phía vết máu dính trên y phục rơi dưới mặt đất, lại lần nữa vô và khẩn trương: “Nàng bị thương rồi?”

“Không có. Máu không phải của ta. Đừng nghĩ nhiều, chỉ là đáng tiếc bộ y phục này không thể tiếp tục mặc lại nữa.” Nhặt quần áo lên, nhìn về phía Sở Dạ Ly hỏi hắn: “Vị thích khách này chỉ là vì muội muội hắn mất mạng mà muốn báo thù, có điều ta nghĩ hiện tại hắn tạm thời sẽ không đến.”

“Nàng là đang thay hắn cầu tình sao?”

“Đúng vậy.”

Sở Dạ Ly nắm lấy vai của ta không thể tin nói: “Hắn muốn gϊếŧ nàng, thế nhưng nàng lại thay hắn cầu tình! Nàng có biết lòng nhân từ của nàng sẽ hại chính mình hay không. Hắn đến vì có mục đích, là vì nàng mà đến!”

“Ta biết.” Rũ mi mắt xuống, hắn kích động làm ta không biết phải nói gì: “Muội muội hắn là một trong những nữ tử đã cứu chàng, đáng tiếc là đã qua đời, đây coi như trả ơn cho hắn. Là Ly Vương phủ mắc nợ hắn. Nếu ta có thể xuất hiện sớm hơn một chút thì đã không có nhiều nữ tử phải hy sinh như vậy.”

“Nàng đang trách ta.” Sở Dạ Ly buông đôi tay ra, vô lực trượt xuống nền đất.

Ta vội lắc đầu, ngàn vạn lần không được để vì một câu ta nói mà làm tổn thương hắn: “Ta không có trách chàng, là trách chính bản thân ta. Bởi vì ta xuất hiện quá muộn, hơn nữa ta đã nói rất rõ ràng với hắn rằng người gây ra tội này không phải chàng! Nếu hắn không buông bỏ được nỗi oán hận này thì lúc nào cũng có thể tới gϊếŧ ta.”

“Nàng thật ngốc.”

Hắn nhìn ao nước đầy khó hiểu rồi hất tay ta ra.

“Bởi vì ta trước sau đều không tin chàng sẽ làm tổn thương những người nữ tử đó. Cho nên ta muốn bảo vệ chàng.” Ta giữ lấy góc áo hắn, nhìn từng cái biểu cảm của hắn mà đau lòng.

“Bảo vệ ta?” Hắn nhíu mày xoay người, khinh thường cười: “Chữa khỏi bệnh cho ta, sau đó lại rời khỏi ta. Đây là bảo vệ như lời nàng nói sao?”

“Ta…”

“Nàng cho rằng ai có thể làm hại ta? Mà nàng lại dám để người khác tùy lúc tới tìm nàng báo thù, nàng cho rằng nàng thật sự là thần nữ thì sẽ không chết sao? Nàng căn bản không phải muốn bảo vệ ta, nàng bất cứ lúc nào cũng làm tốt việc thay ta chết, thay ta chuẩn bị ngăn chặn hiểm hoạ. Nàng chỉ là đang thương hại, chỉ là đang đồng tình. Nàng đã từng hỏi qua ta có nguyện ý hay không chưa?” Hắn đột nhiên hỏi lại, làm ta càng á khẩu không biết trả lời thế nào. Đúng vậy, ta là đau lòng, đồng tình cho hắn. Hắn nói mỗi một câu, mỗi một ánh mắt đều đang nhìn thấu ta. Ta căn bản không hề nghĩ tới mình sẽ là người ở bên hắn đến cuối và, lúc đó ta thay hắn chịu nguy hiểm, bởi vì đây đều là ta nợ hắn.

“Sao, không nói nên lời nữa rồi?” Hắn nhướng mày cười lạnh, lại lần nữa đẩy tay ta đang nắm lấy góc áo ra: “Đủ rồi, làm Vương phi của ta thì bắt buộc phải đối xử chân thành với ta. Ta căn bản cũng chẳng tiếc gì một thần nữ, ta chỉ là đang cảm kích xuất phát từ một tấm lòng thiệt tình muốn cứu ta, nữ nhân không màng tất cả để cứu ta. Nàng xuất hiện, làm ta kinh ngạc, làm ta vui sướиɠ. Đáng tiếc, nàng không để tâm tới ta, nàng chỉ nghĩ đơn giản là muốn báo ân Bách Lý Dật Vân.” Hắn ngẩng đầu lên trời cười lạnh, lắc đầu thở dài: “Ta chính là tự mình dối lòng, Tần Mặc à Tần Mặc, nàng không thuộc về ta, nàng mau đi đi.”

Tâm đột nhiên thật lạnh, ta bị cự tuyệt sao? Ta bị vứt bỏ rồi sao? Không cần ta nữa ư?

“Cầm lộ phí đi đi, tìm Bách Lý Dật Vân của nàng, nói với hắn, bổn vương không cần tới nàng nữa.” Sở Dạ Ly hung hăng đẩy ta ra khỏi vương phủ, từ đầu đến cuối không có nhìn ta một cách dịu dàng thêm lần nào nữa, ta thẫn thờ cầm tay nải giống như một con chó đã chết. Vì sao đột nhiên lại trở thành thế này.

Một mình ôm tay nải trong ngực đi bộ ngoài đường, cũng không thèm quan tâm người xung quanh nhìn thấy ta rồi bàn tán dị nghị như thế nào.

Tóc đẹp cũng không biết khi nào rơi rụng đầy đất, ở sau người nhẹ nhàng tung bay.

Đi một vòng dạo quanh phố xá, ta căn bản là không tìm thấy nơi nào để đi, rốt cuộc Sở Dạ Ly có biết ta thực ra không hề biết chỗ nào có thể đi! Hắn dựa vào cái gì mà đuổi ta ra khỏi vương phủ! Tức giận ôm tay nải lại lần nữa quay trở lại vương phủ, thị vệ canh cửa nhìn thấy ta có chút hoảng hốt, nhưng vẫn ngăn bước chân ta lại: “Vương phi... Người không thể vào phủ.”

Ta thu lại bước chân vừa muốn tiến lên, thực chua xót: “ chỗ lộ phí này giao cho Ly Vương, nói ta không cần. Tiền tài vật chất vốn là sinh không mang đến, tử không mang đi. Người sau khi chết chẳng qua cũng chỉ là một bồi cát vàng.”

“Vương phi người đây là có ý gì?”

Không hề để ý tới mấy thị vệ đằng sau đang hô to, chỉ có thể nhận thấy được họ vội vàng chạy vào bên trong phủ. Ta cảm thấy Sở Dạ Ly sẽ không ra tới, hắn là Minh Vương, hắn đã từng nói qua muốn cho ta nếm thử mùi vị bị vứt bỏ.