Chín kiếp này ta đều đã vì chính mình mà sống, cũng đủ rồi. Đã đến lúc phải thống kê những món nợ rồi trả dần là vừa.
“Cảm ơn ngươi, Sở Dạ Ly.”
Nhàn nhạt nói lại cũng không dám nhìn vào đôi mắt hắn.
Hắn vẫn không có phản ứng, tựa hồ như đang thắc mắc về lời cảm ơn quá đột ngột từ ta.
“Cảm ơn ngươi đã giữ lại ta.” Nhìn về phía hắn, hiểu ý cười: “Còn nguyện ý để ta giúp ngươi.”
Sở Dạ Ly lẳng lặng hướng ánh mắt về phía hồ nước, nhìn đến phát ngốc mới chậm rãi quay đầu: “Nàng hãy nhớ kỹ, đối với ta không cần phải nói ra hai chữ cảm ơn.”
Khí phách của hắn làm ta phải tán thưởng. “Ừ.” Gật đầu đồng ý.
Hoàng hôn vừa chuẩn bị tắt, ta đã thấy đói bụng rồi, liền vào bếp kiếm cái gì đó cho no bụng. Sở Dạ Ly chỉ lặng lẽ pha trà rồi ngồi đợi quốc sư đến thăm.
Ta thực sự rất tò mò vị quốc sư này rốt cuộc có bộ dáng trông như thế nào, liệu có khi nào giống mấy ông lão mình đầy tiên khí trong mấy bộ phim truyền hình hay không, hoặc là sâu không lường được. Hay có thể nào là giống mấy tên Thân Công Báo thần bí kia.
“Nàng lại nghĩ linh tinh cái gì đấy!”
Trán bị búng nhẹ một cái, tức giận trừng Sở Dạ Ly: “Ta đang tò mò nghĩ xem quốc sư sẽ trông như thế nào?”
“Quả nhiên lại suy nghĩ tới nam nhân khác, vi phu đang ở đây chẳng lẽ còn không đủ nàng ngắm?” Sở Dạ Ly không biết là đầu bị cửa kẹp hay là bị lừa đá rồi nữa, sao tính sở hữu lại nặng như vậy chứ.
“Ta…”
“Không cần phải giải thích, mặc dù ta biết nàng rất muốn nhìn thấy mặt của quốc sư, nhưng nàng chỉ cần ngắm khuôn mặt của vi phu là đủ rồi.”
Sở Dạ Ly đắc ý cười xấu xa, cắt đứt lời ta muốn nói. Làm ơn, phu quân của ta sao lại có thể tự luyến như vậy chứ! Quả thực nghe tới lạnh người sinh tức giận: “Sở Dạ Ly, ngươi có thể đừng tự luyến như thế nữa được không, cẩn thận sẽ bị sét đánh đó! Đừng có một câu lại một chữ vi phu, bổn tiểu thư có gả cho ngươi hay không vẫn còn là vấn đề, nếu mà quốc sư không đồng ý, ta xem ngươi có thể làm gì được ta.”
Hắn một phen chế ngự cánh tay của ta, kéo qua cạnh cái bàn, giả vờ hung ác tàn nhẫn: “Nàng cư nhiên dám và đường đường Ly Vương là ta đấu võ mồm, thật đúng là chán sống. Có điều vi phu thấy miệng của nàng cũng thật tốt đấy, chỉ sợ quốc sư gặp nàng cũng phải sợ, cho nên lão nhân gia hắn nhất định sẽ tạo phúc cho nhân dân làm bổn vương phải miễn cưỡng thu nhận nàng.”
“Ngươi!” Ta vung nắm tay tiến đến trước mặt hắn: “Ngươi cư nhiên dám nói ta như vậy!”
Sở Dạ Ly đột nhiên trở nên im lặng, ánh mắt phóng về phía cửa đằng sau ta, tiện theo bản năng ta cũng xoay lại thì thấy một người đeo mặt nạ ngà voi chỉ có thể thấy trong viện bảo tàng, hai bên có sừng dày. Những bộ quần áo rườm rà được treo bằng những chuỗi hạt chỉ được mặc bởi các pháp sư. Cầm trong tay hoàng kim long đầu quải trượng mảnh mai, long đầu tinh xảo trông rất sống động giống như đã bị đặt vào sinh mệnh.
“Trời ơi…!” Ta nhịn không được mà phát ra tiếng cảm thán, thoát ra khỏi tay Sở Dạ Ly, bước nhanh về phía vị quốc sư kia, ngắm thật kĩ: “Chậc chậc, ta không phải đang nằm mơ đó chứ, thật sự có người như vậy sao. Trông như búp bê gốm sứ ấy!” Chậm rãi đưa tay về phía quốc sư sờ lên chiếc mặt nạ trắng mịn: “Sở Dạ Ly, ngươi xem, thoải mái quá đi.”
“Khụ. Cô nương nhã hứng thật tốt.” Vị quốc sư vẫn luôn để ta tùy ý vuốt ve đột nhiên mở miệng, âm thanh xuyên qua mặt nạ mạnh mẽ có lực, giàu từ tính, lại còn rất trẻ.
Ta hậm hực thu tay lại, không phải nên là một ông lão sao? Chỉ nhìn thấy Sở Dạ Ly bước thật nhanh kéo ta ra, hướng tới quốc sư mang theo ý xin lỗi: “Quốc sư đừng làm như người ngoài, Mặc Nhi bị rơi ngã nên đầu óc có chút vấn đề.”
Đầu óc ngươi mới có vấn đề! Não bị lừa đá lại còn úng nước nữa! Ta trừng mắt lườm hắn một cái, lười giải thích thêm.
Quốc sư chống quải trượng vòng qua người bọn ta, tiến vào đại đường ngồi ở vị trí chủ nhân, tuy rằng ta không hiểu những phong tục lễ nghi ở cổ đại, nhưng ta biết vị trí này không phải ai cũng có thể tùy tiện ngồi. Trừ đương kim hoàng đế, ta nghĩ bất luận kẻ nào đi vào Ly vương phủ, đều không thể quang minh chính đại mà ngồi ở nơi trung gian thế này.
Hắn chậm rãi mở miệng, không mang theo chút cảm tình nào: “Ly Vương không cần khách khí. Người trong thiên hạ có thể cứu ngươi, chính là ân nhân của cả Đại Chu quốc. Chỉ là sờ mặt nạ thần một chút mà thôi, không nhất thiết phải chỉ trích.”
Tuy rằng hắn nói không trách cứ, nhưng là để ý khí thế của hắn nghiễm nhiên chính là chủ nhân. Đánh chó còn phải xem chủ nhân, hắn là đại hồng nhân của hoàng đế Sở Lăng Hàn, ta hẳn là đã đắc tội với hắn rồi, ngẩng đầu vô tội mà nhìn Sở Dạ Ly, ta cũng không thể để liên lụy cả hắn được, ưỡn ngực đẩy hắn ra đằng sau yểm hộ, thả lỏng cười: “Quốc sư đại nhân đại lượng thật đúng là khiến cho tiểu nữ phải kính nể, vừa rồi thất lễ, dùng thứ này để tạ lỗi với quốc sư.”
Bưng lên trên bàn trà ngon vừa mới pha đưa đến trước mặt hắn, khom lưng cơ hồ cũng 90 độ: “Mời quốc sư uống trà.”
“Không cần đâu, không khát.” Hắn tiếp nhận tách trà rồi đặt một bên, vẫn giọng điệu lạnh lùng như cũ, ta có thể cảm giác được không khí xấu hổ: “Đưa bàn tay ngươi ra cho ta nhìn xem.” Hắn ngẩng đầu nhìn ta, đồng tử lạnh lùng đột nhiên mở rộng, ta hoảng sợ, hắn trở về thiên đường rồi sao?
“Mặc Nhi, ngẩn người ra đấy làm gì?” Sở Dạ Ly đột nhiên nhắc nhở, tiến lên ôm hai vai ta, giúp ta cảm thấy được thả lỏng rất nhiều.
“Hả? Ồ.” Ta chậm rãi vươn tay, mẹ nó đúng là muốn dọa chết người mà, đồng tử dãn rộng thế kia không phải người mới chết sao? Vu sư thật là quá khủng khϊếp đi…
Quốc sư chắp tay trước ngực rồi nắm lấy tay phải của ta, nhắm mắt lại, trong miệng không biết khấn mãi cái gì, ta có chút không thể hiểu được, vốn dĩ cho rằng chỉ là mê tín mà thôi, không nghĩ tới ta thật sự cảm thấy lòng bàn tay có chút đau, lại còn hơi trướng. Sau đó đầu cũng có chút tê dại, nếu không phải phía sau lưng còn có Sở Dạ Ly, ta thật sự sẽ cho vị quốc sư này một đòn trước khi ngất xỉu.