Chương 1: Minh Vương phúc hắc(1)

Ta đã từng cảm thấy cái chết ở rất xa với mình, chí ít thì phải mấy chục năm sau nó mới xảy ra. Tuy nhiên, khi chìm trong bóng tối và cảm giác ngột ngạt, ta mới biết làm người quá điên cuồng quả nhiên sẽ bị ông trời ghen ghét. Ta cũng đã có thể đoán trước được người thân sẽ đưa tới những chiếc vòng hoa và viết lên đó về cái chết trẻ, khiến ông trời ghen tị, luôn dũng cảm vì chính nghĩa và blah blah còn nhiều câu chuyện cẩu huyết khác nữa.

Tần Mặc ta một đời xứng danh với trời đất, đến cuối và lại dũng cảm vì một tên lưu manh rớt lầu mà chết, quả là một cái kết hào hùng. Điều duy nhất mà ta còn cảm thấy hổ thẹn đó chính là với chính cái tên này, cha mẹ hy vọng rằng ta sẽ yên ổn tĩnh lặng mà sống hết một đời, nhưng cuối và tất cả đều chỉ uổng công. Cũng không thể nào ngờ tới khoảnh khắc mà bọn họ còn gặp nhau thế mà lại là ở lễ tang của ta.

Người sau khi đã chết quả nhiên là có linh hồn, nhìn bọn họ ôm quan tài lạnh băng của ta mà khóc, ta lại chỉ có thể ở bên cạnh xuyên qua thân thể của người họ. Sau khi bọn họ ly hôn, ta theo ông nội rồi cứ vậy lớn lên, không có cha mẹ bầu bạn, tính tình trở nên hoang dã đi không ít, thường bị bạn học nói không có cha mẹ cũng đã sớm trở thành thói quen.

“Tần Mặc, mau đi thôi, có nhìn thêm bao nhiêu lần nữa cũng không thể trở lại dương thế được đâu.”

Xoay người tìm theo nơi phát ra tiếng nói, nhìn thấy hai người màu đen màu trắng, đầu đội mũ cao nhọn, ta sững sờ, hóa ra những gì trong truyền thuyết đều là có thật, Hắc Bạch Vô Thường thật sự tồn tại.

Hai người lấy ra chiếc xích sắt còng vào tay ta rồi kéo thật mạnh, thân thể ta cũng nhờ đó ở phía sau bọn họ nhẹ nhàng đi theo ra ngoài. Nhịn không được liền hỏi: “Thế này là đi đầu thai sao?”

Bạch Vô Thường ngây ngốc quay lại nhìn ta, hai mắt đột nhiệt mở to, nhếch miệng cười lớn: “Đầu thai? Để ta xem lại ngươi đã nợ nần những gì rồi nói tiếp… ờ… ừm…”, nhìn cuốn sổ sinh tử trên tay, sắc mặt hắn càng ngày càng méo mó. Thu lại một chút nụ cười cuồng vọng ban nãy, cho đến khi miệng biến dần thành hình hoa cúc.

Hắc Vô Thường thực sự không thể nhìn ra cục bột trắng này làm thế nào mà lại trở nên lặng người như vậy, đoạt lấy cuốn sổ sinh tử từ tay hắn rồi tự mình xem thử, kết quả lời nói cũng biến thành hoa cúc giống y hệt Bạch Vô Thường, sau đó hai người đồng thời trừng to mắt nhìn chằm chằm ta, rồi lại quay sang nhìn nhau, chẳng lẽ ta lại là đại la thần tiên chuyển thế nào đó hay sao?

“Hai vị… ta có phải…”

“Làm thế nào bây giờ?” “Làm sao ta biết được phải làm gì bây giờ?”

“...”

Hoàn toàn không biết họ đang giương mắt nhìn hay đang suy nghĩ cái gì, Bạch Vô Thường nới lỏng tay ta ra khỏi chiếc xích sắt, thay đổi thái độ vừa rồi, ôn hoà nói: “Đại tiểu thư, đợi lát nữa gặp Minh Vương, có thể đừng nói chúng ta không phải, cũng đừng hỏi tại sao, chỉ cần đi theo chúng ta là được.”

“Được… thôi.” Ta nhíu mày, dù sao cũng đã chết rồi, còn quan tâm mấy thứ này làm gì.

“Đây là đường hoàng tuyền. Ta băng qua hoàng tuyền thấy bờ bên kia, hoa nở hoa rụng. Có thể coi đây là một lời từ biệt trọn vẹn với cuộc đời này.” Hắc Bạch Vô Thường hộ tống ta qua đường hoàng tuyền, hái một bông hoa bỉ ngạn bên bờ bên kia, đưa lên chóp mũi ngửi rồi nói tiếp: “Đại tiểu thư cũng không cần quá buồn phiền, sinh lão bệnh tử là chuyện nhân sinh thường tình, đại tiểu thư vì nghĩa quên mình, dũng cảm làm điều đúng đắn, đời này công đức vô lượng. Lát nữa gặp mặt Minh Vương, nhất định phải thay hai chúng ta nói nhiều lời tốt một chút.”

“Ta sẽ làm thế.” Tuy rằng không hiểu vì sao bọn họ lại gọi ta là đại tiểu thư, cũng không rõ vì sao nhờ ta ở trước mặt Minh Vương nói nhiều lời hay giúp bọn họ, chẳng lẽ bây giờ ở địa phủ cũng lưu hành mấy lời khen ngợi khoa trương rồi?

Minh Vương quả thật là một người khổng lồ, lúc hai người họ dẫn ta đến trước mặt hắn, khuôn mặt dữ tợn và xấu xa, quả thực khiến người ta khϊếp sợ. Có điều ta thật sự không làm điều gì xấu, cư nhiên thẳng thắn mà ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ tội cho cái cổ đáng thương.

“Minh Vương đại nhân, Tần Mặc đã đưa đến cho ngài, kiếp này vẫn như cũ là do thấy việc nghĩa hăng hái làm rồi mới chết, Hắc Bạch Vô Thường xin phép cáo lui.”

Lần đầu tiên thấy một vị thần to lớn như vậy, thật sự là trong lòng vừa kính trọng vừa sợ hãi, ta hướng về phía Minh Vương quỳ xuống, bắt đầu lạy ba lạy, sau đó chắp tay ước nguyện.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Minh Vương không thể giải thích được mở miệng hỏi, giọng nói phát ra trẻ trung, đầy từ tính và xuôi tai đến bất ngờ, ngược lại ta bị sốc, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng này của hắn một chút nào.

Ta hoàn hồn và nhanh chóng trả lời: “Đời này thực sự chưa bao giờ nhìn thấy thần tiên, cho nên nhịn không được muốn tôn thờ bái lạy.”

“Ngươi thế mà lại muốn lạy ta? Ồ… Bản vương suýt chút nữa thì quên đây đã là kiếp thứ chín bị phạt luân hồi của ngươi rồi.Sao trí nhớ của ta đột nhiên lại mơ hồ như vậy nhỉ? Có điều, nhìn ngươi mỗi kiếp đều chết thảm thế này, bản vương lại thấy trong lòng vô và sảng khoái.”

“Vậy sao, hoá ra ta đã trải qua những chín kiếp.”

“Sao ngươi lại không hỏi vì sao mình phải trải qua chín kiếp bị trừng phạt?”

“Tại sao?” Có vẻ như vị Minh Vương này tính khí rất trẻ con, chi bằng cứ thuận theo hắn, rồi kết thúc cuộc trò chuyện này càng sớm càng tốt.

“Ha… Đào hôn, ngươi cư nhiên dám đào hôn với bản vương.” Hắn cởi bỏ lớp nguỵ trang như người khổng lồ, lộ ra bộ dáng thật. Môi đỏ răng trắng, lông mày thanh tú, uy nghiêm, đôi mắt phượng sáng như sao, làn da trắng nõn, mềm mại hơn cả phụ nữ. Một thân lộng lẫy khoác chiếc áo choàng đen có đính những sợi tơ vàng rủ xuống phía sau, tóc xõa ra rối tung lộ vẻ cuồng dã của hắn, thì ra Minh Vương của địa ngục lại có bộ dạng như thế này, đám hoa si đã chết khẩn trương muốn xuống xem xem, thật không uổng đời này.

“Chín kiếp cuối và cũng kết thúc rồi, nhưng sự tức giận của bản vương đối với ngươi một chút cũng chưa hề tiêu tan.”